Dương Tuyết Nhi khóc thút thít, nức nở giải thích: “Con cứ tưởng là cha con thì sẽ có DNA giống nhau, lấy tóc của ông chủ đi kiểm tra vẫn giống với tóc của tổng giám đốc Quân, con không ngờ…Con không ngờ sẽ thành ra thế này..”
Dương Tuyết Nhi bỏ học sớm, không hề có chút kiến thức gì về khoa học.
Cô ta chỉ biết Hoàng Ánh cho cô rất nhiều tiền để cô lấy tóc của Lâm Minh đi giám định DNA, nếu cô ta không lấy được thì sẽ không được chút tiền nào. Vì thế cô ta mới nghĩ ra chiêu quái quỷ là lấy tóc của ông chủ đi kiểm tra. Dương Tuyết nHi không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Biết được sự thật khiến cả người Hoàng Ánh như mất hết sức lực, ngã xuống mặt đất.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ…”
Lâm Minh nhìn bộ dạng yếu ớt đầy hối hận của mẹ, không có một chút sức lực nào, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Cha, đồng ý chuyện của cha, con đã cố gắng để làm nhưng con không còn cách nào để tiếp tục nữa. Con biết, cha cũng cũng nếu chuyện này không nói rõ cho mẹ biết thì chuyện này càng về sau càng trở nên rắc rối thêm thôi. Cha lo cho mẹ, đau lòng vì mẹ, nhưng cha đã quên, con cũng thương vợ con, Nhược Vũ của con.”
Lâm Minh nói xong, cả người cha anh căng cứng rồi bổng nhiên thả lỏng.
“Đúng vậy, những việc này lẽ ra nên nói sớm.
Là cha quá ích kỷ, để con phải gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/3343461/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.