Lâm Thùy Ngọc lấy tay che mặt, im lặng không lên tiếng Cô ta suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng nói là không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng cho thấy Niệm Sơ thật sự bóp cổ con trai cô, thì Lâm Minh cũng sẽ không làm gì cậu ta cá, cô có tin không?”
Từng chữ trong lời Lâm Thùy Ngọc tàn nhắn đâm vào trái tìm cô: “Đúng là đứa con trai mà cô sinh ra là con của Lâm Minh. Nhưng đừng quên räng Niệm Sơ cũng là con trai của anh ấy. Cô chỉ là một người thay thế cho em gái của có, đứa con của cô được sinh ra cũng chỉ dùng để kéo dài sự sống cho Niệm Sơ. Cô lấy tư cách gì mà đòi hỏi?”
Lâm Thùy Ngọc biết Lâm Minh đang bảo vệ Lê Nhược Vũ. Chỉ cần Lê Nhược Vũ còn là vợ của anh ấy, cô ta không thể cùng Lê Nhược Vũ tranh giành. Nhưng cô ta càng muốn Lê Nhược Vũ không yên lòng!
“Lê Nhược Vũ, cô tự biết thân biết phận đi, cho dù cô có quan tâm Lâm Minh đến mấy thì anh ấy cũng sẽ không để ý cô đâu. Chẳng lẽ cô nghĩ răng Lâm Minh thật sự không biết cái gì phải không? Cô có thể hoài nghỉ Lâm Niệm Sơ, anh ấy tất nhiên sẽ không biết ít hơn cô, nhưng Lâm.
Quân lại không làm gì cả..hơn nữa còn che giấu chuyện đó. Điều này có nghĩa là gì, cô không hiểu sao? Cô chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi, dĩ nhiên đứa trẻ mới là điều quan trọng nhất”
Lâm Thùy Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/3333537/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.