Lâm Minh sợ vết mổ của cô sẽ rách ra, vội vàng ôm cô lại, không để cô giấy dụa lung tung.
“Lâm Minh chết tiệt! Anh thả tôi raI”
“Con mẹ anh không phải đã nói con sẽ không xảy ra chuyện sao?!”
“Tại sao lại thế này!”
“Không phải anh nói con ở lồng ấp trẻ là an †oàn nhất sao, không phải anh nói con rất tốt sao?”
“Tại sao lại như thế này! Hòa Phong lạnh cả Lê Nhược Vũ điên cuồng lắc Lâm Minh, cô không ngừng giấy dụa, Lâm Minh không giữ nổi, vết mổ của cô lại rách ra “Nhược Vũ! Nhược Vũ em bình tính một chút!”
Máu thấm ra bên ngoài đồ bệnh.
Động tĩnh trong lòng ấp làm ảnh hưởng đến cả bệnh viện, tất cả bác sĩy tá đều rất hốt hoảng.
Bác sĩ vội vàng cấp cứu cho đứa bé đã lạnh lẽo, mà cảm xúc của Lê Nhược Vũ không thể kiềm chế được, chỉ có thể cho cô một liều an thần rồi khâu lại vết thương.
Thấy Lê Nhược Vũ cuối cùng cũng yên lặng ngủ, trong lòng và thân thể Lâm Minh vẫn luôn run rẩy.
Không để ý đến Lê Nhược Vũ đã ngủ thiếp đi, sầm mặt đi nhìn con Mà bác sĩ lại nói, thăng bé đã không còn hô hấp, hoàn toàn không có cách nào cấp cứu được.
Thân thể Lâm Minh không nhịn được run lẩy bẩy, con đã chết rồi.
Không có Hòa Phong, sao có thể trở thành Hòa Phong Hạ Ly được.
Nếu con đã chết rồi, làm sao Lê Nhược Vũ có thể chịu nổi!
Anh ngẩng mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/3332388/chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.