Không biết lộn bao nhiêu vòng, hai người rốt cuộc đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại. 
Lê Nhược Vũ ôm miệng nôn khan, vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm trong ngực của Lâm Minh, lúc này mới phát hiện hai người đang ở một nơi nào đó trong rừng rậm, trên mặt đất đều là cỏ dại bụi cây, trên cánh tay, trên đùi cô mặc dù có trầy da chảy máu, nhưng vẫn không có gì nghiêm trọng. 
“HỪ.: Nghe được tiếng kêu ẩn nhẫn cố kìm nén, Lê Nhược Vũ lập tức đỡ người bảo vệ mình dậy, lo lắng hỏi: “Lâm Minh, Lâm Minh, anh có sao không!” 
Lâm Minh chống tay gượng đứng dậy, mệt mỏi tựa vào thân cây, nhếch khóe môi, một lần nữa khôi phục dáng vẻ ngả ngớn thường ngày, ngước mắt nhìn cô gái vẻ mặt lo lắng, cười nói: “Tôi đã nói rồi, còn chưa cưới em, tôi làm sao mà chết được.” 
“Cho cho tôi anh bị thương chỗ nào? ÁI” Lê Nhược Vũ không có tâm trạnghưởng ứng câu pha trò của hẳn, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên ngườ hẳn ¡. 
Nhìn một lượt từ trên xuống, liền phát hiện sau vai hẳn trúng đạn! 
Máu cơ hồ nhuộm đỏ một mảng lưng áo. 
Tình hình đó cho thấy, hẳn trên cả hành trình vừa lái xe vừa che chở cô, thời điểm nhảy xe cũng vẫn vững vàng che chở cho cô… 
Cô không có chuyện gì, nhưng hẳn… 
Timcô bỗng đập mạnh một cách khó hiểu. 
“Lâm Minh… Thanh âm Lê Nhược Vũ mang theo một tia nghẹn ngào. 
“Suyt!” Lâm Minh bỗng nhiên cầm tay kéo người vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2546526/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.