Hà Duy Hùng ngơ ngơ ngác ngác hỏi ngược lại, “Cậu không phải vừa nói, vừa rồi cậu nhìn thấy Lê Nhược Vũ?” 
Lâm Minh trầm trầm mở miệng, “Đúng, không chỉ có như vậy, người đàn bà trong phòng tớổêm đó, cũng là cô ấy.” 
Hà Duy Hùng ngừng một lát, ‘Mẹ nó chứ cậu không nhận ra được vợ mình?” 
“Tớ chỉ duy nhất gặp cô một lần vào ba năm trước, lại còn bị bỏ thuốc. Con mẹ nó chứ hỏi làm sao tớ nhớ cho được hả” 
“Sau khi kết hôn, cậu lại hoàn toànkhông chút hứng thú đi tìm hiểu một chút về vợ mình hả?” Hà Duy Hùng cảm thấy, mỗi một người đàn bà đều đáng được đi sâu vào nghiên cứu một chút. 
Giọng Lâm Minh u ám ủ rũ, “Chẳng lẽ, tôi còn phải đi tìm hiểu mùi vị thuốc mà cô ta bỏ vào ly rượu của tôi nữa à?” 
“Điều này cũng đúng…” 
“Lê Nhược Vũ nói cô ta muốn ly hôn.” Lâm Minh nhếch môi, ánh mắt hầm hầm đằng đăng sát khí, “Cô đừng mơ.” 
“Nhưng không phải cậu cũng muốn ly hôn sao?” Hà Duy Hùng cảm thấy mình đoán không ra tâm tư Lâm Minh nữa rồi. 
“Cô muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn, cô há chẳng phải quá bá đạo muốn gì được nấy rồi?” Hắn chăm chú nhìn, cô nếu là vợ hắn, chuyện ly hôn, thế nào cũng phải chờ đem thực hiện xong nghĩa vụ vợ chồng rồi hãy nói. 
Ít nhất, đối với con người cô hẳn vẫn còn cảm thấy rất hứng thú… 
Trong hai ngày sau đó cô ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2546511/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.