Lê Nhược Vũ nhoẻn miệng cười, cô chạy trối chết. 
Cuộc sống thường ngày của cô hai nhà họ Hạ chỉ có ba chữ ăn uống và ngủ, thoải mái vui vẻ không nói nên lời. Nên Hạ Tư Duệ không bao giờ hiều nổi tại sao Lê Nhược Vũ lại uể oải chán chường như thế. 
Hạ Tư Duệ gọi cho cô ly cà phê kem sữa rồi im lặng chờ Lê Nhược Vũ tâm sự: “Hai cậu tính chuyện ly hôn đến đâu rồi?” 
Lê Nhược Vũ ủ rũ lắc đầu kể cho Hạ Tư Duệ nghe chuyện xảy ra bên nhà cô tối qua. 
“Ý cậu là Lâm Minh không chịu ly hôn hả?” Hai mắt Hạ Tư Duệ mở to, im lặng lát lại nói: “Vậy tức là tớ vẫn tặng cặp nhẫn tớ và anh trai chuẩn bị cho cậu đúng không.” 
“Tư Duệ, tớ không có tâm trạng để đùa.” Lê Nhược Vũ gục đầu uống, uề oải. 
“Rồi thôi thôi, cậu không muốn thì tớ sẽ không ép cậu lấy nó nữa. Tớ nghĩ chúng ta là bạn thân nên mới tặng quà cho cậu thôi mà. Nhưng thái độ Lâm Minh thay đổi như chong chóng thế này, lẽ nào…” Hạ Tư Duệ nhìn dấu hôn dưới chiếc khăn lụa trên cổ Lê Nhược Vũ, hỏi khẽ: “Lẽ nào anh ta đã yêu cơ thể cậu?” 
“Tư Duệ…” Lê Nhược Vũ đỏ mặt. 
“Ây da, tớ không đùa đâu nhé. Nếu một người đàn ông không hề có chút tình cảm nào với cô gái kia thì anh ta đã không quyến luyến hôn khắp người cô ấy. Nhìn cồ cậu kìa, chậc chậc chậc, rõ dấu vết được để lại khi tình lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2546489/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.