Chương trước
Chương sau
Trái tim người làm bằng thịt, nói không cảm động là chuyện không thể nào.

“Em cho rằng mình rất quan trọng trong lòng tôi sao? Em có thể khiến tôi phân tâm sao, em quá coi trọng mình rồi đấy.” Anh lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhìn bộ dạng bình tĩnh này của anh, cô nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt trở nên tinh ranh, hỏi: “Vậy tại sao anh lại trở về gấp như vậy, chẳng lẽ dự án mười ngày, chỉ mới dùng một nửa thời gian đã làm xong rồi ư?”

Bị cô vạch trần, anh nhéo má cô một cái để trút giận, nhưng không hề nhéo mạnh, anh tức giận, nói: “Miệng lưỡi sắc bén.”

Lê Nhược Vũ nói không sai, lúc mẹ gọi điện thoại tới nói cho anh biết cô bị tai nạn giao thông, anh đã lập tức buông bỏ hết mọi chuyện, đặt chuyến bay gần nhất gấp gáp trở về nước.

Nhưng thời tiết mấy ngày nay không tốt, vì thế chuyến bay bị hoãn lại mấy ngày, anh bình tĩnh giao phó hết công việc cho trợ lý, một khi chuyến bay khôi phục, anh lập tức bay trở về. Công việc giai đoạn đầu của dự án anh đã sắp xếp xong, công việc của giai đoạn sau anh đều giao cho trợ lý làm, đây là một nước cờ nguy hiểm, không thể đoán trước được mọi việc có thành công hay không.

Cô níu lấy góc áo của anh, ngọt ngào mở miệng nói: “Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không.” Sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Vốn dĩ chỉ có một người bệnh là cô, bây giờ lại thành ra hai người bệnh.

Không ngờ cô lại đột nhiên tới gần mình như vậy, lửa giận trong lòng anh cũng dịu xuống một chút, nói: “Coi như em còn có lương tâm.”

Lâm Minh xốc chăn lên, chui vào bên trong ổ chăn của cô.

Cô kinh ngạc nói: “Bên kia còn có một chiếc giường trống, em kêu y tá mang chăn đến cho anh.”

“Giường trống lạnh lắm.” Anh hành động giống như một tên lưu manh nằm xuống giường của cô, sau đó vòng cánh tay rắn chắc qua eo cô.



Làm gì có chuyện giường trống lạnh lẽo chứ, người đàn ông này đang… làm nũng sao?

Cô nháy nháy đôi mắt, thật lâu sau mới có thể xác nhận sự thật này.

Không biết là do bị thương nên ánh mắt nhìn thế giới đều trở nên dịu dàng, hay là người đàn ông này bị thương nên mới dịu dàng hơn, tóm lại, dường như Lâm Minh có chút khác biệt so với trước đây.

So với trước khi rời đi, không giống nhau.

Lâm Minh đã ba ngày không được ngủ ngon, cực kỳ mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ mất.

Dáng vẻ lúc ngủ của người đàn ông này rất đẹp, cô không nhịn được liền đưa tay ra nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt của anh, từ đầu ngón tay truyền đến một cảm giác vừa mềm mềm vừa âm ấm.

Làm xong cô mới nhận ra mình vừa làm cái gì, nên đã yên lặng thu tay lại, nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang say ngủ như một đứa trẻ, ngay cả việc cô ở bên cạnh cũng không phát giác được, trên khóe môi cô hiện lên ý cười.

Dường như sống chung với Lâm Minh cũng không quá khó như trong tưởng tượng, anh cũng không có xấu như cô tưởng, nghe nói ở bên cạnh Lâm Minh có không ít phụ nữ, nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ Lưu Ly, cũng chưa từng thấy người nào xuất hiện.

Nói anh máu lạnh vô tình, nhưng mà khi biết cô bị thương, anh cũng có thể ngay lập tức bỏ công bỏ việc mà vội vàng trở về.

Kỳ thật, cuộc hôn nhân này, cũng không có quá thất bại như trong tưởng tượng của cô.

Cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không thề không thừa nhận rằng con người của Lâm Minh này thật quá ưu tú, ưu tú đến nỗi làm nhiễu loạn tinh thần cô. Bức tường trái tim mà cô ép mình dựng lên trước khi kết hôn, dường như bây giờ đã bắt đầu hư hỏng, nếu như không kịp thời tu bổ, không biết lúc nào sẽ ầm ầm sụp đổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.