Trái tim người làm bằng thịt, nói không cảm động là chuyện không thể nào.
“Em cho rằng mình rất quan trọng trong lòng tôi sao? Em có thể khiến tôi phân tâm sao, em quá coi trọng mình rồi đấy.” Anh lạnh lùng hừ một tiếng.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh này của anh, cô nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt trở nên tinh ranh, hỏi: “Vậy tại sao anh lại trở về gấp như vậy, chẳng lẽ dự án mười ngày, chỉ mới dùng một nửa thời gian đã làm xong rồi ư?”
Bị cô vạch trần, anh nhéo má cô một cái để trút giận, nhưng không hề nhéo mạnh, anh tức giận, nói: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Lê Nhược Vũ nói không sai, lúc mẹ gọi điện thoại tới nói cho anh biết cô bị tai nạn giao thông, anh đã lập tức buông bỏ hết mọi chuyện, đặt chuyến bay gần nhất gấp gáp trở về nước.
Nhưng thời tiết mấy ngày nay không tốt, vì thế chuyến bay bị hoãn lại mấy ngày, anh bình tĩnh giao phó hết công việc cho trợ lý, một khi chuyến bay khôi phục, anh lập tức bay trở về. Công việc giai đoạn đầu của dự án anh đã sắp xếp xong, công việc của giai đoạn sau anh đều giao cho trợ lý làm, đây là một nước cờ nguy hiểm, không thể đoán trước được mọi việc có thành công hay không.
Cô níu lấy góc áo của anh, ngọt ngào mở miệng nói: “Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không.” Sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Vốn dĩ chỉ có một người bệnh là cô, bây giờ lại thành ra hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2546355/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.