“Đừng sợ, không sao rồi, sau này tôi sẽ không để em phải chịu những tồn thương như thế này nữa.”
Lê Nhược Vũ ngồi ở trên giường bệnh, còn Lâm Minh đứng ở bên cạnh giường.
Lúc này, khuôn mặt của cô đang kề sát trên cơ bụng rắn chắc của anh. Chỉ cần anh nói chuyện là cơ thể anh cũng sẽ rung theo.
Mà trái tim của cô cũng rung động mãnh liệt theo từng lời nói của anh.
“Anh có trách tôi không? Tôi lại làm mất mặt anh rồi.”
“Em có làm sai đâu?” Lâm Minh ngồi xuống giường bệnh, mặt đối mặt với cô, sau đó dùng trán mình tựa vào trán cô, kh nghe cô nói như vậy anh cảm thấy hơi tức giận: “Có phải tôi ở trong lòng em là một người không biết phân biệt trắng đen, phải trái hay không?”
“Không phải, tôi cho rằng sau khi anh nhìn thấy những tin nóng kia thì sẽ không tin tưởng tôi.” Nghe Lâm Minh nói như vậy, viền mắt của Hạ Nhược Vũ lập tức đỏ lên, gấp gáp muốn giải thích.
Nếu như đổi lại là bản thân cô nhìn thấy tin nóng của anh và những người phụ nữ khác thì cô chắc chắn sẽ tin nó. Cô còn tưởng rằng, Lâm Minh sẽ trách móc cô như lần trước chứ.
Đôi mắt của Lâm Minh mênh mông xa xăm như biển rộng, anh mở to mắt nhìn thẳng vào cô, giống như muốn đi thằng vào trái tỉm cô vậy, sau đó mới nói ba từ như là một lời thề nguyện hẹn ước: “Tôi tin em.”
Lê Nhược Vũ đưa tay lên che lại chỗ ngực đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2546329/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.