Khuôn mặt của Lưu Ly hoàn toàn tái nhợt, cô ta không tin tất cả mọi việc là đều do cô ta tự mình đa tình: “Nếu như anh không thích em, thì tại sao lại để Nam Trường tặng trang sức cho em!”
“Đó là phần thưởng cho việc cô đã có mặt giúp tôi ở buổi tiệc, tất cả đều là Nam Trường chọn cho cô, tôi chưa từng quan tâm đến chuyện này.” Lời nói truyền ra từ đôi môi mỏng gợi cảm và tinh xảo ấy lại còn có lực sát thương mạnh hơn cả kiếm.
“Vậy anh đuổi em khỏi tập đoàn Lâm Thị, không để em làm thư ký của anh nữa là vì Lê Nhược Vũ?”
“Đúng.”
Lưu Ly hoàn toàn không còn sức lực: “Anh Minh, em biết sai rồi, sau này em không làm như vậy nữa.”
“Cô còn đáng tin sao? Lưu Ly, ở trong tiệc rượu của nhà họ Cung, cô hãm hại cô ấy một lần, lúc ấy cô cũng nói như vậy, nhưng sau này cô lại đã làm gì?” Lâm Minh bình tĩnh đến đáng sợ, giống như bình yên trước cơn bão: “Cô lái xe muốn đâm cô ấy chết. Lần này, cô lại mượn dư luận bức cô ấy phát điên, làm sao tôi có thể tin cô?”
Lưu Ly bị sự lạnh lẽo của anh làm hoảng sợ tránh né, bắt đầu nhắc lại chuyện có ơn khi xưa: “Ba em đã cứu anh, Anh Minh.”
“Vậy xem như là một mạng đổi một mạng, lần trước, xém chút nữa là cô đã lái xe đâm chết cô ấy, cũng đủ để xóa bỏ ân tình đó.” Lâm Minh cay nghiệt nói: “Vậy nên chuyện lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2546324/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.