Chương trước
Chương sau
Trong lòng Lê Nhược Vũ phát sinh ra một mối hận.

Cô đã từng yêu anh bao nhiêu thì giờ phút này cô lại hận anh bấy nhiêu.

Cô đối diện với Hạ Đông Quân có một sự áy náy, tội lỗi không thề tha thứ cho bản thân, còn cô thì oán hận anh bấy nhiêu.

Bất kể lúc trước Lâm Minh đối xử với cô như thế nào, cô đều có thể chịu đựng được, bởi vì cô biết anh cũng là nạn nhân, tại vì cuộc hôn nhân này không được như ý muốn của anh, cô không thể phân biệt được người nào đúng người nào sai.

Nhưng hôm nay anh lại chà đạp lên nhân phẩm của cô như thế, ép Hạ Đông Quân phải nghe những tiếng rên rỉ của hai người, cô không còn cách nào khác để tiếp tục chịu đựng được nữa!

Cô cũng không kêu đau nữa, cô chỉ cắn môi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cô tràn đầy ý cười khinh bỉ.

Cô chỉ ngơ ngác nhìn thẳng vào anh giống như đang nhìn một người xa lạ.

Cô càng bình tĩnh thì càng khiến cho Lâm Minh trở nên tức giận.

Mãi cho đến khi anh phát hiện dưới thân có gì đó không ổn, anh mới dừng động tác lại, đưa tay chạm vào mảnh vải ướt át .. Cái đấy không phải sự minh chứng thăng hoa của cô, mà là máu của cô.

Lâm Minh lập tức ôm cô vào lòng của mình: “Vì sao em lại không nói?”

“Tôi nói là tôi rất đau, nhưng anh có nghe thấy sao?”

Anh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe một lần nữa, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Hạ Đông Quân vẫn còn đang giữ chặt cửa xe, chiếc xe nhanh chóng được khởi động, sau đó xe chạy qua quẹt vào người của Hạ Đông Quân, khiến cho anh ấy ngã nhào xuống đất.

Lê Nhược Vũ nghiêng người nhìn sang khuôn mặt đau khổ vì tình của Hạ Đông Quân, cô vươn tay chạm vào cửa kính, giống như cô đang muốn chạm vào lòng bàn tay của anh ấy……

Tuy nhiên anh còn chưa chạm tay vào thì cô đã bị ngất đi.



Ngâm mình trong nước lạnh cả đêm hôm qua cô gần như không thể ngủ được, vừa về đến nhà, cô đã bị cảm lạnh, sau đó cô bị Lâm Minh kiếm chuyện rồi tranh cãi với anh, khiến cô không còn sức lực gì nữa.

Lâm Minh ôm lấy cô thật chặt, anh chạy nhanh vào bệnh viện.

Vừa nhìn thấy Lâm Minh đi đến, trưởng khoa nhanh chóng đi đến, anh bồng Lê Nhược Vũ vào phòng cấp cứu, anh tức giận nói: “Toàn bộ cút hết ra ngoài cho tôi, chỉ để bác sĩ nữ ở lại đây khám bệnh”.

“Kìa cậu?” Nơi này là khoa phụ sản.

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Minh liếc ông một cái: “Cút ngay!”

“Vâng… Vâng…” Trưởng khoa xoa xoa cái trán đang đổ mồ hôi lạnh của ông.

Thân dưới của Lê Nhược Vũ đã bị rách.

Trước khi hoàn toàn bình phục, thì cô không thể tiếp tục làm việc “trên giường”

được nữa. Thêm vào đó, cô còn đang sốt cao chưa thấy giảm, tình trạng này hơi khó giải quyết.

Y tá cầm ống tiêm, rút ra một lượng máu từ trên cánh tay cô.

“Lấy máu để làm gì vậy?”

Y tá xoay đầu lại nhìn thấy Lâm Minh đang đen mặt đứng ở đây, lập tức kinh hồn bạt vía, run sợ trả lời: “Phu nhân đã sốt đến bốn mươi độ. Hơn nữa âm đạo bị rách rồi…

Sốt cao như vậy sẽ dễ dẫn đến nhiễm các loại bệnh khác, chúng tôi sẽ xét nghiệm máu cho cô ấy.”

Lâm Minh khoát tay áo, ý bảo y tá rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.