“Không có.”
“Còn iPad thì sao?”
Lê Nhược Vũ chỉ vào cái tỉ vi, rồi nói: “Chỉ có cái này.”
Hà Duy Hùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nét mặt lộ ra vẻ yên tâm.
Nhớ đến ánh mắt và giọng điệu khinh thường của cô y tá hôm trước, Lê Nhược Vũ bỗng nhiên hiểu ra được tại sao Hà Duy Hùng lại tới đây. Hóa ra là vì muốn biết bản thân cô có thấy những tin tức gần đây hay không.
Nhưng cô vẫn đang bị nhốt ở trong bệnh viện, ti vi cũng chẳng có được mấy kênh. Thật sự thì cái gì cô cũng không biết.
Bọn họ càng làm như vậy, thì cô lại càng thấy tò mò: “Rốt cuộc là tin tức gì vậy, mọi người giấu diếm cái gì thì nhanh nói cho tôi biết đi.”
“Có thể có tin tức gì chứ, cái gì cũng không có đâu.”
“Thật sự là không có cái gì ư?”
“Thật mà!” Dáng vẻ của anh ta dường như cực kỳ chắc chắn.
Thế thì cô lại càng không tin. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi, mà còn là chuyện cực kỳ tiêu cực nữa cơ.
Thấy bộ dáng cẩn thận của Hà Duy Hùng, ngược lại khiến cho cô cảm thấy buồn cười: “Tôi không có yếu đuối như anh nghĩ đâu. Mặc kệ tin đồn có đáng sợ thế nào tôi cũng có thể chịu được.
Thật đói”
Không có việc gì có thể khó chịu đựng được, hơn là việc cõi lòng tan nát.
Bao nhiêu sự áp bức và lăng nhục tối hôm đó, mà cô còn có thể vượt qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545659/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.