“Vậy được rồi.“ Trần Hi Tuấn đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi tuyết trên người, giơ máy ảnh vẫy tay với cô: “Sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Bóng người trong máy ảnh lướt qua, trong nháy.
mắt, Lâm Minh có thể nhận ra đó chính là ảnh Lê Nhược Vũ đang đứng trong tuyết.
Anh bước nhanh về phía trước, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, máy ảnh lập tức bị anh cầm lấy.
Bên trong quả nhiên đều là ảnh của Lê Nhược Vũ.
Trần Hi Tuấn muốn lấy lại máy ảnh của mình: “Trả máy ảnh lại cho tôi, đây là đồ của tôi.”
“Nhưng ảnh trong đây đều là của vợ tôi.”
“Là vợ anh chứ không phải là anh, anh không có quyền kiểm soát cuộc sống và tự do của chị ấy: Những lời nói này của Trần Hi Tuấn đã đâm thẳng vào tỉm của Lâm Minh, anh cười lạnh rồi đập mạnh máy ảnh xuống đất.
Chiếc máy ảnh quý giá ngay lập tức bị mất đi chức năng ban đầu, biến thành sắt vụn.
“Anh! Đồ man rợ, anh thật quá đáng!” Trần Hi Tuấn nói tiếng việt khá là lưu loát, nhưng rõ ràng thiếu vốn từ vựng, tức giận đến nỗi chỉ có thể chửi ba từ đồ man rợ.
Ánh mắt Lâm Minh lạnh lùng: “Máy ảnh hỏng rồi, tôi có thể đền cho cậu, nhưng cô ấy, cho dù chỉ là hình ảnh tôi cũng không cho cậu giữ lại.”
Nói xong, vẻ mặt anh u ám kéo Lê Nhược Vũ rời đi.
Chiếc xe hơi sang trọng một đường phi thằng về nhà của họ ở nước Pháp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545612/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.