Lâm Minh nhất thời bị cô làm cho rối loạn không giải thích được: “Sợ cái gì? Có thai thì sinh, chúng ta là vợ chồng, sinh con là rất kỳ cục sao?”
Câu trả lời của anh kéo cô ra khỏi vực sâu, cô bình tĩnh lại một chút: “Anh thực sự nghĩ vậy sao?”
“Không phải vậy sao?”
Sắc mặt Nhược Vũ vẫn rất khó coi: “Hà tất anh phải làm thế, không dưng lại tự rước thêm gánh nặng vào mình. Hay là do bố mẹ anh muốn có cháu?”
Bố mẹ ở đây là nhắc đến Lâm Tư và Hoàng Ánh, từ lâu Lê Nhược Vũ đã coi bố mẹ chồng như người thân của mình, nên mới buột miệng nhắc đến bọn họ.
“Đứa bé không phải là gánh nặng, nó là con của tôi.”
Em cũng vậy.
Nhưng anh không dám nói, bởi vì anh biết cho dù có nói, Lê Nhược Vũ cũng sẽ không tin.
Nhược Vũ không cam lòng: “Vậy nếu chúng ta ly hôn thì sao, đứa bé phải làm thế nào? Tôi không muốn sau này gặp nhiều phiển phức như vậy, anh hiểu không?”
Cuộc hôn nhân của họ sớm muộn gì cũng sẽ chấm dứt và cô cũng không muốn có quá nhiều mối quan hệ khiến cô bị ràng buộc.
Thế mà anh lại khẽ cười, dang tay ra ôm lấy má cô: “Lê Nhược Vũ, mỗi ngày em đều suy nghĩ mấy chuyện linh tinh như thế, cho nên mới buồn bực mãi không vui.”
Lê Nhược Vũ lạnh lùng hất tay anh ra: “Tôi không muốn nói đùa với anh, tôi cũng không muốn mang thai.”
Sự kiên nhẫn của Lâm Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545606/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.