“Không cần không cần.” Viên Vũ lau mắt rồi đi.
“Mẹ, con là con gái của mẹ, có gì thì mẹ có thể nói cho con biết”
Lê Nhược Vũ muốn đuổi theo bà ta lại bị Lâm Minh cầm lấy cổ tay: “Chờ một chút.”
Cô không chú ý nên cánh tay vô tình đụng rơi đũa của anh.
“Sao vậy?
“Váy nhăn rồi.” Vừa nói anh vừa chỉnh lại mép váy của cô, chỉnh sửa xong mới thả tay ra.
Trong lòng Lê Nhược Vũ khẽ giật mình, ấm áp tê dại.
“Bây giờ ổn rồi, đi đi”
Cô dừng mắt nhìn anh một chút rồi quay người đi theo.
Cả Lê Hải Thiên và Lê Nhã Tuyết đều nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, bọn họ lập tức ngây ra.
Một lúc lâu sau, Lê Hải Thiên mới ngoắc tay gọi người làm đến, dặn dò nói: “Đến phòng bếp lấy thêm đôi đũa mới đi”
“Vâng.”
“Không cần.“ Lâm Minh từ chối, sắc mặt nhưng thường cầm lấy đôi đũa mà Lê Nhược Vũ đã dùng rồi: “Dù sao cô ấy cũng không ăn nữa, con dùng của cô ấy là được rồi.”
Lê Hải Thiên cứng đờ, cảm thấy may mắn khi không thông báo thân phận của Lê Nhược Vũ.
Xem ra, Lâm Minh đúng là thích Lê Nhược Vũ.
Ánh mắt của Lê Nhã Tuyết tràn đầy vẻ hâm mộ, nếu như anh rể không phải là anh rể, mà là chồng của cô ta thì thật tốt biết bao.
Lúc đầu cô ta không muốn nói chuyện, thế nhưng Lê Nhược Vũ đã đi rồi, cô ta suy nghĩ, dựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545587/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.