🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Lê Nhã Tuyết con vẫn còn muốn nói nhảm với ta sao!” Lê Hải Thiên tức: giận, giơ cao cây roi mây lên gần như chuẩn bị đánh xuống: “Nhã Tuyết, mau đứng dậy đi.” Lê Nhược Vũ sợ Lê Hải Thiên sẽ thật sự đánh Lê Nhã Tuyết, vội vàng kéo cô ta đứng dậy.

Nhưng Lê Nhã Tuyết lại dùng sức đẩy cô ra, nước mắt rưng rưng có vẻ tủi thân vô cùng: “Nếu như chị không quan tâm đến tôi thì cứ mặc kệ tôi đi”

Cô không có biện pháp nào cả, chỉ có thể cắn răng đồng ý với cô ta: “Được, chị đồng ý với em.”

Lâm Minh đã đồng ý với Lê Nhược Vũ, buổi tối sẽ tới đón cô.

Anh cũng không nghĩ tới, lần này Lê Nhã Tuyết lại theo cô ấy, cùng nhau lên xe.

Lê Nhã Tuyết chạy nhanh tới, leo lên vị trí phụ lái trước tiên, ngồi bên cạnh Lâm Minh.

Ánh mắt Lâm Minh lạnh lẽo liếc nhìn qua cô ta.

Trong lòng Lê Nhã Tuyết thầm run bần bật, nhưng cũng không sợ hãi. Dù sao Lê Nhược Vũ cũng đã đồng ý với cô rồi, cô ta cũng không phải là người không mời mà tới.

Lê Nhược Vũ không có biện pháp nào cả, chỉ có thể ngồi ở đằng sau. Trông thấy dáng vẻ của Lâm Minh giống như là sắp nổi giận đến nơi rồi, mới vội vàng giải thích với anh: “Nhã Tuyết muốn ở trang viên Lệ Thủy vài ngày với chúng ta.”

“Anh rể, xe của anh thật là thoải mái, thật rộng rãi, em muốn ở cùng hai người mấy ngày, anh cũng đừng ghét bỏ em nhé.” Cô ta nói xong còn chủ động cúi đầu thắt dây an toàn.

Nhưng cô ta lại phát hiện dây an toàn bị một bàn tay to vững vàng giữ chặt, cô ta không tài nào cài nổi.

Lê Nhã Tuyết nhìn theo hướng tay lên trên, đối diện với ánh mắt của Lâm Minh: “Anh rể, anh làm cái gì vậy?”

Lâm Minh lạnh lùng-yêu cầu với Lê Nhã Tuyết: “Cô! Mau xuống phía sau ngồi đi Lê Nhã Tuyết cong môinũng nịu nói: “Nhưng mà em cũng đã ngồi đây rồi.



Anh nhếch môi, nở nụ cười đầy vẻ mê hoặc, nhưng lời nói ra không một chút nể tình: “Nếu như: không muốn ngồi phía sau, vậy cút xuống khỏi xe của Lê Nhã Tuyết không còn cách nào khác, lúc này mới đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

Thời điểm mở cửa sau xe ngồi vào, cô ta hít sâu một hơi khí lạnh ngoài trời: “Chị, em ngồi cùng với chị nhé.”

Cô ta vừa dứt lười, Lâm Minh nhìn thằng vào Lê Nhược Vũ: “Em lên đây ngồi.

Lúc tầm mắt hai người giao nhau, cô có thể cảm giác được anh đang không được vui. Anh ấy không trực tiếp nói thẳng ra đã là cho mình mặt mũi rồi.

Cô mở cửa xe bên kia ra, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí phụ lái.

Cô vừa mới ngồi vào chỗ, anh liền sáp tới.

Khi môi hai người gần nhử $ắp chạm vào nhau, cánh tay của anh đặt ở bên hông cô.

Trong phút chốc, gồ má cô lập tức ửng đỏ lên, “Anh đừng như vậy, Nhã Tuyết còn ở trong Xe đấy.”

Anh mặt dày hỏi ngược lại: “Tôi đừng như nào cơ?”

“Trong lòng anh tự mình hiểu rõ đi.” Cô lầm bẩm gì đó.

“Tôi làm cái gì thì đương nhiên là tự mình cân nhắc. được.”

Anh cười khẽ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng “sạt sạt”, rồi lui ra khỏi người cô.

Hoa ra, là anh thắt dây an toàn cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.