“Phòng… phòng cho khách cũng được…” Làm ở trên sofa thì quá xấu hổ rồi đó.
Anh hôn lên da thịt trơn mịn của cô, rất lâu sau mới đáp lại một câu: “Được, làm xong lần này thì đến phòng cho khách.”
“Đồ lưu manh.”
“Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi.”
“Anh nhớ cho kỹ lời anh từng nói, nếu em phát hiện anh có chuyện gì… mờ ám với người khác, em sẽ không bỏ qua cho anh một cách đâu.” Cô hạ quyết tâm: “Những chuyện đã qua thì chúng ta coi như bỏ đi, chúng †a chỉ quan tâm đến chuyện sau này thôi.”
Cách nhau một bức tường.
Cánh cửa mật mã chất lượng cao cấp ngăn chặn Lê Nhã Tuyết ở ngoài, mặc dù bên ngoài có la hét như thế nào thì bên trong cũng không mảy may nghe thấy một tiếng động.
Lê Nhã Tuyết ra sức đập cửa, ngang ngược không biết lí lẽ mà kêu la: “Lê Nhược Vũ, tôi là em gái của chị!
Sao chị có thể đuổi tôi ra ngoài như vậy!”
“Khi nào tôi về nhà, tôi sẽ nói cho ba nghe! Để ba dạy dỗ lại chị thật tốt!”
“Không chỉ nói cho ba, tôi còn sẽ nói cho mẹ nghe, để mẹ biết được cô con gái lớn mẹ yêu thương lại không biết xấu hổ đến cỡ nào mà lại ngược đãi em gái ruột của mình!”
“Lê! Nhược Vũ!”
Thế nhưng mà, cho dù cô ta có la hét như thế nào thì ở bên trong cũng không hề có một chút âm thanh.
“Chị, em biết sai rồi, chị cho em vào đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545518/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.