Nhưng lần này giấu kĩ thế, cũng không đến quán bar hằng đêm nữa, xem ra nó nghiêm túc với cô gái ấy.
“Hi vọng lần này mắt nhìn của nó tốt lên, đừng có dẫn mấy đứa con gái trang điểm cả tá phấn trên mặt về như trước nữa.”
“Không đâu, cô ấy rất dễ thương.” Lê Minh Nguyệt nói.
Sau khi ra khỏi cửa hiệu của Hà Vi Nhiên, Lâm Minh đưa cô đến thẳng lễ đính hôn ở nhà họ Hạ.
Thật ra Lê Nhược Vũ biết rõ: “Không phải anh ghét nhất chuyện em và Hạ Đông Quân gặp mặt sao, sao lần này lại chủ động đưa em đi/cùng?”
Anh cười như không cười: “Anh ta đính hôn, để em đến chào tạm biệt quá khứ.”
Cô trừng anh: “Nói tiếng người đi.”
“Được rồi, anh ta đính hôn, sau này anh ta sẽ không còn cơ hội nữa, anh muốn để anh ta biết rõ, cũng muốn để cho em biết rõ.” Lâm Minh ôm vợ mình, lái xe, “chó độc thân mắt titan” lại bị ngược thêm một lần nữa: “Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, anh phải cảm ơn anh ta. Nếu như không có anh ta thì chúng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
Lê Nhược Vũ gật đầu: “Mong rằng những gì anh nói đều là thật”
“Đương nhiên là thật, sao vậy, đến bây giờ em còn nghi ngờ tấm lòng của anh?“ Lâm Minh không cam lòng vuốt mặt cô một cái, ghé sát vào trán của cô làm bộ dạng hung tợn.
Mắt Lê Nhược Vũ sáng lấp lánh: “Anh đoán xem?”
Anh hôn lên khóe miệng cô: “Em đoán là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545510/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.