Thật lâu sau, Lê Nhược Vũ mới bình tĩnh gật đầu: “Em tin anh.”
Không thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể nhận thấy, trạng thái tính thần của em gái đã có chút không bình thường: “Nếu như đứa trẻ là của anh, em lại tin, là chuyện xảy ra tối hôm đó sau khi đuổi nó ra khỏi nhà.”
Cho nện em ấy mới hận mình như vậy, nói tất cả đều là tại mình.
Lâm Minh ôm chặt cô vào lòng: “Chúng ta nghĩ giống nhau.”
Vốn dĩ chuyện của nhà họ Lê, anh không định can thiệp vào. Nhưng mà Lê Nhã Tuyết lại phải lôi mình xuống nước cho bằng được, vậy thì không thể không can thiệp rồi.
Ba của đứa bé là ai, chỉ cần đã gây chuyện, thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Sau ngày hôm đó, Lê Nhược Vũ vẫn chưa quay về nhà họ Lê lần nào.
Nhưng tình cảm giữa cô và Lâm Minh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào vì lời khiêu khích của Lê Nhã Tuyết.
Lâm Minh vẫn rất cố chấp bày ra vô số các loại chiêu trò ở trên giường, cố gắng cùng cô tạo ra một đứa trẻ.
Cũng không biết là do cô chưa đủ lực, hay là anh chưa đủ lực, tính từ khi trở về từ nước Pháp, đã là mấy tháng rồi, bụng của cỗ vẫn chưa hề có một chút động thái nào.
Sau khi làm xong, cỗ mệt mỏi nằm trên giường, anh đè-lên trên người cô, vẫn chưa-chịu rút ra, ngoan cố giống như một đứa trẻ.
Lê Nhược Vũ bị dáng vẻ cố chấp của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545481/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.