Người phụ nữ cứ liên mồm nói là cô sai, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người trong nhà hàng cao cấp.
Lê Nhược Vũ cảm thấy phiền phức, cầm túi bước đi.
Nhưng người phụ nữ kia lại giữ cô lại, nói: “Cô làm con trai tôi bị thương, cô không được đi!”
Lê Nhược Vũ rút tay về, vẻ mặt chế giễu nhìn chị ta: “Vậy chị muốn thế nào? Đần tiền hả?”
Người phụ nữ không ngờ được cô sẽ nói như vậy, ngây người, sau đó lập tức nói: “Như thế cũng không phải không được.”
Nụ cười châm chọc của Lê Nhược Vũ càng sâu: “Bên này hẳn là có camera theo dõi, chúng ta lấy băng ghi hình đến đồn công an đi, xem phải bồi thường bao nhiêu, tôi sẽ không quyt đâu.”
Cô có thể đối tốt với những người hiển lành đáng thương, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để loại người vô lại này bắt chẹt.
Người phụ nữ lớn tiếng kêu lên: “Cô làm con tôi bị thương rồi còn dọa dẫm báo cảnh sát đúng không? Có còn đạo trời không? Có còn phép vua không!”
Từ đứa bé đi đường không có mắt đã biến thành làm con chị ta bị thương rồi, Lê Nhược Vũ rất muốn Cười: “Thời đại phong kiến đã sụp đồ lâu rồi, bây giờ không ai dùng phép vua nữa, mà dùng pháp luật.”
Chồng của người phụ nữ ăn mặc đẹp hơn một chút, còn ra hình người, thế nhưng ánh mắt thì chẳng khác gì nhau, ánh mắt của cả nhà ba người này đều xấu xa giống hệt nhau.
Người đàn ông nãy giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545433/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.