Nhắc đến Lê Minh Nguyệt, thì Hà Duy Hùng liền bực mình: “Không có.”
“Thế thì tốt” Lâm Minh gật đầu: “Nhược Vũ rất quan tâm đến cô gái tên Lê Minh Nguyệt đó, cậu đừng có đùa giốn với người ta”
“Yên tâm đi, tôi đâu có cầm thú đến mức đó.
Cả người cô bé đó, ngoại trừ khuôn mặt tròn xoe có chút da thịt, còn chỉ nhìn thân hình không thì tôi còn tưởng là thiếu nhi đấy, tôi nuốt không nổi miếng đó.”
Lâm Minh tiếp tục hỏi: “Thế gần đây cậu em của cậu liệt rồi à? Không ra ngoài chơi không phải là phong cách của cậu mà?”
“Nói bậy, hai vợ chồng các cậu không thể nhìn điểm tốt của tôi sao? Một người thì mắng tôi cong, một người thì mắng cậu em của tôi liệt, ông đây hoàn lương đấy, được không hải!”
“Được, nhưng bạn của Nhược Vũ, tốt nhất cậu đừng có chơi đùa lung tung.”
“Chơi cái rắm”
Hà Duy Hùng không nhịn được mà nói bậy, Lâm Minh nghe vậy mới sảng khoái. Anh ta bực bội chết đi được.
Chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị cám dỗ bởi một người phụ nữ đã có gia đình, và anh ta cũng không định trở thành người thứ ba.
Nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh ngộ, muốn làm một người đàn ông tốt giữ mình trong sạch thì lại bị đôi vợ chồng này lần lượt phản kích.
“Chơi cái gì cũng không sao, cậu vui là được rồi” Lâm Minh vỗ vỗ vai Hà Duy Hùng.
Lâm Minh biết rõ mấy chuyện xấu của Hà Duy Hùng, còn nhớ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545210/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.