Lê Nhã Tuyết tức giận không biết xả vào đâu, cô ta hận không thể giết chết đám người cản đường mình.
Đáng giận nhất là Lê Nhược Vũ lại không quay đầu lại, cô ta nổi điên âm ÿ gọi: “Lê Nhược Vũ!”
Lúc này Lê Nhược Vũ mới phát hiện ra động tĩnh sau lưng.
Cô nói với bảo vệ: “Để cho cô ta vào đi.”
‘Vẻ mặt bảo vệ khó xử: “Nhưng bà chủ, ông chủ đã dặn…”
Vẻ mặt Lê Nhược Vũ không chút cảm xúc: “Không sao, nếu ông chủ có trách thì tôi chịu”
Nghe vậy, bảo vệ mới thả tay xuống, để cho Lê Nhã Tuyết đi vào.
Sắc mặt Lê Nhã Tuyết âm trầm, cô ta đoán không sai, nếu không phải Lê Nhược Vũ dẫn mình theo thì giờ đây mình còn không thể đi qua cánh cửa này.
Dọc đường đi, hai người đều không nói gì, cứ trầm mặc đến nhà.
Lê Nhã Tuyết nhìn cách nhập mật khẩu của cô khác trước kia, cũng biết là mật khẩu đã thay đổi.
“Đề phòng tôi vậy à? Ngay cả mật khẩu cũng đổi?” Không cần người khác cho phép, Lê Nhã Tuyết đặt mông ngồi xuống ghế salon, giễu cợt: “Lần đầu nhìn thấy có người chị đề phòng em gái mình như vậy, nếu người khác không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy.”
Ý tứ trong lời nói này quá rõ ràng, Lê Nhược Vũ cũng không muốn tranh chấp với cô ta, cô lạnh nhạt nói mật khẩu mới: “Mật khẩu mới là 0520”
Khi một người đã không có ý tốt thì dù cô có làm gì, người ta đều tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2545149/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.