Chẳng lẽ, ở trong lòng cô, dù anh làm biết bao nhiêu chuyện, yêu cô, thương cô cách mấy cũng không quan trọng bằng mấy người nhà họ Lê kia ư?
Đúng là trước đây anh có sai, nhưng trong quãng thời gian này, anh đã cố gắng đền bù lại, yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, sao cô có thể để mặc chuyện anh tiếp xúc thân thể với người phụ nữ khác.
Lâm Minh vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại không dám lên tiếng.
Hai tay bắt đầu nắm vai cô, sức lực lớn, giống như muốn bóp nát xương cô. Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô, gẵn từng chữ hỏi: “Lê Nhược Vũ, rốt cuộc em có yêu tôi hay không?”
Dù là chỉ một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Anh muốn có một cái đáp án.
Mà Lê Nhược Vũ trào nước mắt, đẳng chát cười lắc đầu: “Không quan trọng, đã không quan trọng nữa rồi.”
Anh thân mật với Lê Nhã Tuyết, lên giường với Nhã Tuyết, cô không thể chấp nhận được điều này.
Cô hờ hững đẩy tay anh ta, thất thểu đi ra ngoài, cô muốn tỉnh táo một chút, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa không.
Lâm Minh túm tay cô kéo lại, kéo cô đến trước mặt mình: “Không quan trọng? Yêu không quan trọng à? Có phải em không yêu tôi cũng có thể sinh con cho tôi, không yêu tôi cũng có thể lên giường với tôi, thậm chí là ở bên nhau đến hết cuộc đời?”
‘Yêu không quan trọng?
‘Vậy theo em, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất?
Là bọn thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2541279/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.