Cho dù hai người già của nhà họ Hạ có đuổi theo kêu gào như thế nào cũng không được, bọn họ rất sợ con gái mình làm ra những chuyện điên rồ “Tư Duệ của mẹ… tại sao con lại cố chấp như vậy chứ! Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Hạ Đông Quân” Bà Hạ vừa khóc vừa nói.
Những lời này vô cùng quen tai, Lê Nhược Vũ không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Vào lúc hai người già nhà họ Hạ nhìn thấy Lê Nhược Vũ, vẻ mặt không hề hiện lên chút hiền hòa.
Ánh mắt của bọn họ không giống như đang đối diện với bạn thân của con gái, mà lại càng giống như đang nhìn tình địch hơn.
Bà Hạ lau nước mắt, đi tới trước mặt Lê Nhược Vũ: “Lê Nhược Vũ, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi được gặp cô đấy”
Lê Nhược Vũ gật đầu hỏi thăm sức khỏe bà ta: “Bác Hạt”
Ông Hạ quan sát từ đầu tới chân Lê Nhược Vũ một lượt, rốt cuộc cũng biết con gái mình kém hơn cô điểm nào, Chẳng trách Hạ Đông Quân lại nhiều năm không quên như vậy.
Cho dù về dáng vẻ bên ngoài hay khí chất bên trong, con gái mình cũng thua xa người phụ nữ trước mắt.
Ông Hạ than thở: “Thôi được rồi, được rồi, đây cũng là số mạng mà… Nếu như đồ của mình thì cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình, nếu không phải thì có làm sao cũng không được thôi.”
“Cho dù phí công tốn sức như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2541199/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.