“Cảm thấy mình không có nguy hiểm nên thả lỏng sao? Cô đừng đắc ý quá sớm, nếu Lâm Minh không tới, vậy thì tôi cũng không khách sáo với cô đâu. Nếu tôi chơi không vui vẻ thì hai người anh em của tôi cũng “chung vui” cùng, chỉ sợ cái thân gầy yếu mỏng manh này của cô không chịu nổi thôi”
Nói rồi, người đàn ông đó cười một cách dâm đãng, lòng bàn tay mập mạp áp lên vuốt cổ cô.
Lê Nhược Vũ né tránh sự đụng chạm của người đàn ông kia, nhưng cô lại bị anh ta tóm được.
“Sao anh có thể nhìn thấy động tác của tôi?”
Rõ ràng chỗ này tối đen như mực, cô cũng không thể nhìn thấy gì cả.
“Đương nhiên tôi có cách của mình” Giọng của người đàn ông kỉa hơi đắc ý, anh ta đeo kính chuyên dùng để nhìn vào ban đêm, có thể nhìn thấy chuyển động của cô trong bóng tối, thậm chí là mỗi một biểu cảm rất nhỏ.
Anh ta cũng đang định dùng cách này để dạy cho Lâm Minh một bài học.
Chỉ cần Lâm Minh tìm tới đây, xung quanh đều tối om, Lâm Minh không thể nhìn thấy gì hết, nhưng đám anh em của anh ta có thể nhìn thấy, chẳng phải Lâm Minh $ẽ phải ngoan ngoấn chịu đánh sao?
Đợi anh ta trút giận xong rồi rời đi, Lâm Minh thậm chí còn không biết anh ta là ai.
Anh ta cảm thấy rất tự mãn, cho rằng cái bẫy của mình đã rất hoàn hảo không có khuyết điểm.
Nhưng anh ta không biết, ý tưởng này của anh ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2541173/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.