“Dừng tay!” Lê Nhược Vũ nhíu mày, ngăn cản bảo vệ: “Buông cô ấy ra.”
“Cô ấy làm ảnh hưởng hình tượng của công ty, chúng tôi phải đuổi cô ấy ra ngoài.”
“Một người đến phỏng vấn bị nhân viên chính thức đuổi ra ngoài, đến cùng là ai đang làm ảnh hưởng hình tượng của công ty?”
Lê Nhược Vũ lớn tiếng nói: “Buông tay, chúng tôi sẽ tự đi ra ngoài.”
Bảo vệ bị nói như vậy thì mặt đỏ đến tận mang tai, buông lỏng Lê Minh Nguyệt ra.
Lê Nhược Vũ kéo tay Lê Minh Nguyệt, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài.
Lê Minh Nguyệt hít mũi, mạnh mẽ nén lại vẻ mặt tủi thân, tất cả còn lại chỉ là vui mừng: “Chị Lê! Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Cô rất thích Lê Nhược Vũ, luôn cảm thấy cô ấy là rất dịu dàng.
“Gọi chị Nhược Vũ là được rồi.” Lê Nhược Vũ cười Nhưng cũng trùng hợp thật, có lẽ là duyên phận đấy. Em xem, chúng ta đều họ Lê, nói không chừng mấy trăm năm trước là người một nhà, vận mệnh đã chỉ đường cho chúng ta gặp nhau đấy.”
“Đúng vậy!” Lê Minh Nguyệt cười mặt mày cong cong: “Gần đây em có về quê một thời gian, lại nhớ ra rằng đã lâu lắm em chưa gặp chị!”
“Chị bị bệnh, vẫn luôn ở trong Bệnh Viện, cho nên dù có được phương thức liên lạc của em cũng không có cơ hội liên lạc với em.”
“Chị dễ bị bệnh lắm hả?” Lê Minh Nguyệt độc thoại, lo lắng một lúc lâu, lấy một cái bùa hộ mệnh nhỏ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2540856/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.