Lâm Minh bắt đầu thử đưa tay sang thăm dò cô, anh cũng tỏ ra thận trọng hơn rất nhiều so với phong cách trước đây của anh: “Lê Nhược Vũ.”
Trong lòng cô có chút xao động, cô không né tránh nhưng cũng không đáp lại anh. Nhưng đối với một người vừa bị ghét bỏ như Lâm Minh mà nói thì chỉ cần cô không đẩy anh ra đã là tốt lắm rồi.
Anh nhẹ nhàng nói: “Lê Nhược Vũ, nếu em không thích tôi nắm tay em thì tôi sẽ không nắm nữa. Chúng ta bắt đầu yêu đương lại đi, chuyện nắm tay cứ gạt qua một bên trước.”
Ban đầu, anh nghĩ sẽ không nhận được câu trả lời từ cô, nhưng sau khi máy bay cất cánh bỗng nhiên lại nghe thấy Lê Nhược Vũ cúi đầu nói: “Thực ra anh không cần nói với tôi những điều này.”
Trong lòng Lâm Minh vui mừng khôn xiết, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại như một chậu nước lạnh tạt từ đầu đến chân của anh.
“Dù sao thì anh cũng không cho tôi cơ hội được.
lựa chọn, cho dù tôi có làm gì thì cũng chẳng quan trọng. Anh cứ như trước đây đi, làm những điều anh Anh không có cách nào để thanh minh cho mình bởi vì cô ấy nói không sai.
Cho dù cô không muốn thì anh cũng sẽ làm như vậy, anh sẽ không để cho Lê Nhược Vũ đi.
“Phụ nữ sẵn lòng vì anh mà yêu điên cuồng có nhiều lắm, anh không cần phải như thế này.”
“Vậy còn em thì sao?“ Lâm Minh vốn muốn hỏi cô rằng vậy còn em thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2540828/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.