Vừa mới nhéo má, giám đốc liền tười cười đi tới: “Tình cảm của ngài Lâm với bà nhà thật tốt.”
Lâm Minh lúc đó mới thu tay lại, ngồi ngay ngắn.
Lần này là nói tiếng Việt, trong mắt Lê Nhược Vũ hiện rõ sự bất ngờ.
Bởi vì bọn họ đều là người Việt Nam, do vậy nên cố ý đổi một người biết tiếng Việt tới tiếp đón sao?
Phục vụ tốt thế cơ à?
Nhận ra sự ngờ vực của Lê Nhược Vũ, người Giám Đốc cấp cao đó mỉm cười giải thích: “Bởi vì cấp trên đã có thông báo, ngài Lâm và bà nhà đều là người Việt, cho nên cố ý sắp xếp tôi biết nói tiếng Việt tới đây tiếp đón”
“Cấp trên đã thông báo?” Chân mày cô càng nhíu chặt hơn.
“Xem ra, ngài Lâm chưa nói với bà nhà, là muốn cho cô một sự bất ngờ.”
Bất ngờ? Chỉ sợ là kinh hãi nhiều hơn.
Lâm Minh hỏi: “Đồ đâu?”
“Chiếc nhẫn ngài đặt, hôm qua vừa mới làm xong liền được đưa tới, ngài xem đi, nếu như độ rộng chiếc nhẫn không vừa với bà nhà, chúng tôi có thể sớm đổi lại”
Giám đốc vẫy vẫy tay, người bán hàng phía trước liền mang tới một chiếc hộp gấm tinh xảo.
Giám Đốc đặt chiếc hộp gấm vào tay Lâm Minh.
Anh mở hộp ra, một chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Lê Nhược Vũ có ngu cũng hiểu ra, anh đã sớm thiết kế xong, thậm chí đây là một trong những lí do dẫn mình tới Pháp.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/2540823/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.