Dỗ dành cún con mới sáng sớm đã tạc mao, Tô Cảnh Nhan theo cầu thang bằng đá cẩm thạch xoắn ốc đi xuống lầu.
Hắn có chút lơ đễnh mà đeo đồng hồ lên tay, ai ngờ không cẩn thận thả lỏng tay, đồng hồ liền “lộc cộc lộc cộc” lăn xuống dưới. Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức nhấc chân đuổi theo chiếc đồng hồ, chạy xuống tầng hầm.
Một cánh cửa gỗ thật lớn được khắc hoa văn ánh vào mi mắt, Tô Cảnh Nhan không tự chủ mà đi tới trước hai bước.
Đây là lần đầu tiên hắn đi vào tầng hầm. Kỳ quái chính là, hắn vào ở Phó gia lâu như vậy, thế nhưng chưa từng có ai nói cho hắn biết tầng hầm của biệt thự còn có động thiên khác.
Tô Cảnh Nhan vươn tay nắm lấy then cửa, nhẹ nhàng chuyển động một chút, lại phát hiện cửa đã bị khóa.
“Cậu làm gì đấy?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói sắc bén.
Tô Cảnh Nhan hoảng sợ, quay đầu lại oán giận nói: “Anh hù dọa như vậy là sẽ chết người đấy, biết không Phó tổng?”
“Ai cho phép cậu đến chỗ này?” Phó Bách Diễn sải bước đi xuống, bắt lấy cánh tay tiểu tình nhân, ngữ khí vừa lạnh lùng vừa giận dữ.
Tô Cảnh Nhan bị hắn thình lình nổi giận mà ngây người, theo bản năng giải thích: “Em vừa rồi không cẩn thận làm rớt đồng hồ, chỉ là muốn xuống dưới nhặt thôi.”
Nghe vậy, hàng mày nhíu chặt của Phó Bách Diễn mới thoáng giãn ra: “Cậu có thể đi bất cứ chỗ nào trong căn biệt thự này, ngoại trừ tầng hầm ở đây, hiểu rõ chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-cho-rang-toi-la-the-than/1184445/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.