Trong phòng tổng thống đột nhiên lâm vào không khí trầm mặc.
Trầm mặc là Khang Kiều của đêm nay*.*một câu thơ trong bài thơ Tạm Biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.
Phó Bách Diễn mị mị mắt, nghiến răng cấm hỏi: “Cậu, có thái độ gì đây?”
Không sai, đúng như anh nghĩ đấy.
Tô Cảnh Nhan dùng ánh mắt ám chỉ hắn, nhưng ngoài miệng lại tiếp tục có lệ: “Ờ ờ, vừa lòng vừa lòng.”
Phó tổng giận dữ: “Giọng điệu này của cậu lại là gì hả?”
Nghe thấy vô cùng cực kỳ có lệ và không tôn trọng hắn! Chẳng lẽ dáng người của hắn vẫn chưa đủ hấp dẫn hay sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Cảnh Nhan vẻ mặt bình tĩnh, vì thế biểu tình của Phó tổng dần dần trở nên do dự.
Hắn chậm rãi thấp hèn cái đầu cao quý, ánh mắt từ cơ ngực nẩy nở rắn chắc lướt xuống dưới.
Dáng người của hắn không phải khá đẹp…… sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ tiểu chim hoàng yến không thích dáng người cường tráng hữu lực?
Mắt thấy Phó tổng bắt đầu tự mình rối rắm lên, Tô Cảnh Nhan cắn cắn môi dưới, thoải mái hào phóng mà cởi dây lưng áo tắm: “Phó tổng, ngài muốn tiếp tục nói chuyện phiếm hay là?”
Lọt vào tầm mắt là một khung cảnh mỹ diễm, Phó Bách Diễn giật giật hầu kết, ba bước làm thành hai bước đi đến mép giường, cúi người nắm lấy mắt cá chân trắng nõn kéo về phía mình.
“Nam nhân, cậu đang khiêu khích tôi?”
“Hôm nay Phó tổng muốn dùng tư thế nào?” Tô Cảnh Nhan cố gắng bỏ qua lời kịch play làm hắn cảm thấy thẹn, vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khong-cho-rang-toi-la-the-than/1184432/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.