“Đừng ầm ĩ nữa.” Hồ Vân Phi giúp cậu quấy ly sữa đậu nành, “Ăn nhanh một chút.”
“Tôi thực sự bị viêm gan!” Lâm Bình Bình vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn hắn, “Hơn nữa bệnh này sẽ bị lây nhiễm!”
Hồ Vân Phi nhíu mày.
“Thật đó!” Ánh mắt Lâm Bình Bình kiên định.
Hồ Vân Phi và cậu nhìn nhau ba giây, đặt mạnh cái cốc lên bàn.
Mịa, bị dọa sợ rồi? Lâm Bình Bình lập tức lệ nóng doanh tròng, ngày hôm nay thiệt là đẹp!
Kết quả giây tiếp theo, Hồ Vân Phi dí sát mặt vào mặt cậu.
“Anh làm gì vậy!” Lâm Bình Bình lập tức khẩn trương!
“Cho em cơ hội cuối cùng, em có bị bệnh không?” Hồ Vân Phi nghiêm mặt, gằn từng chữ.
“Có mà có mà!!!” Lâm Bình Bình ra sức gật đầu, “Bệnh viêm gan!”
“Được lắm.” Hồ Vân Phi nghiến răng, xắn tay áo.
“Anh anh anh muốn làm gì?” Giọng Lâm Bình Bình run rẩy, đừng bảo muốn oánh tui nha!
Kết quả Hồ Vân Phi xoay người, bế bổng cậu lên.
“Cứu tui zới!” Lâm Bình Bình sợ đến tái mét mặt kêu lên.
Hồ Vân Phi âm trầm mở miệng, “Theo anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu kết quả là em nói dối, xem anh trừng trị em thế nào.”
….. Không cần đi đâu! Lâm Bình Bình lệ rơi đầy mặt, “Tôi bị bệnh hiểm nghèo anh buông tha cho tôi đi tôi xin anh hu hu hu!”
“Như vậy sao được.” Hồ Vân Phi cười lạnh, “Biết rõ mình bị bệnh truyền nhiễm còn làm tình một đêm, muốn tôi tha cho cậu?”
Rõ ràng là anh cố thượng tui! Lâm Bình Bình mặt đầy nước mắt, “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khoc-suat-cuong-ba-due/64217/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.