Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, tuy Cố Hi trăm ngàn lần không muốn, nhưng đành phải giả vờ giả vịt lưu luyến chia tay, do em zai không thể tìm nổi một lý do khác, chỉ đành tạm thời thả bác sĩ Lục đi.
“Sao rồi?” Anh zai một lát sau quay về liền hỏi ‘tình hình chiến đấu’.
Em zai cực kì tự hào nói, “Em đã để anh ấy thấy mông mình rồi!”
. . . . . . . Mọe nó sao mày có thể làm như vậy được hả! Anh zai rất không hài lòng.
“’Anh’ dâu sao mãi chưa mang canh tới?” Em zai đói bụng rồi.
“Mịa, có khi nào nổ bình gas không?” Sắc mặt anh zai nháy mắt trở nên tái nhợt.
Em zai khinh bỉ nhìn anh mình, “Em đã bảo anh đừng xem tiểu thuyết đi mà!”
“Đấy là do vợ tao viết!” Anh trai thiệt kiêu ngạo.
“Anh tự xem lại chỉ số thông minh của mình đi!” Em zai vô cùng đau đầu.
Anh zai trả lời một cách mỉa mai, “Quen không đến một ngày đã cho người ta xem mông, chưa nghe đã biết chỉ số thông minh cao quá nha!”
Đuệt! Em zai bị phản kích không thể chống chế, vô cùng phẫn nộ mà nói “Chân em bị gãy mà anh còn bắt nạt em!”
“Đứa bắt nạt chính là mày ý.” Anh zai xắn tay áo, nhào về phía trước chà đạp em zai.
Em zai lại không vui, muốn cười nhưng chân lại đau nên không thể cử động, nhiều loại cảm xúc lẫn lộn, vì thế ẻm gào khóc rên rỉ thật to!
Anh zai bị dọa tới mức toàn thân chấn động, cái âm thanh này quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-khoc-suat-cuong-ba-due/64208/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.