*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời vừa nói ra mọi người xung quanh đều bị chấn động cmnr! Vốn dĩ tưởng rằng mất trí nhớ đã đủ máu chó rồi, ai dè núi cao còn có núi cao hơn! Đập đầu liền nhớ lại gì đó, còn ý tưởng nào mới hơn không vậy! Tuy mọi người thầm chửi rủa nhưng vẫn hưng phấn bừng bừng, bởi vì dựa theo kịch bản thường thấy trong phim, kế tiếp nương nương nên hai mắt đẫm lệ chậm rãi đứng lên nha! Hơn nữa biểu tình còn phải đặc biệt thê lương bất lực mới được!
Thiệt là vạn phần chờ mong!!!!!!!!!!!!!!!!
Diệp Thanh im lặng không lên tiếng, tay bưng ly nước có chút run rẩy.
Thời gian như lập tức ngừng lại! Một phút sau, Lưu Tiểu Niên quả nhiên đứng dậy, nhưng trong mắt không có nước mắt mịt mù, đặc biệt đặc biệt bình thường!
Đệt! Các đồng nghiệp nhất thời cảm thấy thực thất vọng! Không khoa học a!
“Hồi nãy hình như vừa nhớ ra gì đó, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng không quá rõ ràng.” Lưu Tiểu Niên lắc lắc đầu, “Không có việc gì rồi.”
Hu hu hu cậu không bị gì là tốt rồi a! Đào Nhạc Nhạc lệ rơi đầy mặt, muốn nhào lên ôm nương nương một chút, lại bị Khương tổ trưởng tàn nhẫn tha đi! Loại xúc dộng này tốt hơn là đừng để người khác nhìn thấy!
“Cậu chắc chắn không bị sao chứ? Muốn đến bệnh viện kiểm tra không?” Diệp Thanh thử thăm dò.
“Không sao đâu, nhưng mà vừa nãy thật sự có hơi hốt hoảng.” Lưu Tiểu Niên cười cười với hắn, “Nói không chừng vài ngày nữa là tớ có thể nhớ ra chuyện lúc ở cô nhi viện rồi đó!”
“…” Biểu tình Diệp Thanh có hơi cứng lại.
“Tớ về văn phòng trước.” Lưu Tiểu Niên không tin tưởng diễn xuất của mình lắm, cho nên phải biết đúng lúc rút lui.
Diệp Thanh gật gật đầu, nhìn bóng lưng cậu khuất sau góc hành lang, mới xoay người trở về phòng làm việc của mình.
“Đúng lúc quá, xem qua phần tư liệu này cho tôi.” Bạch Quyết đưa cho hắn một cái usb.
“Cái gì đây?” Diệp Thanh nhận lấy.
“Kế hoạch nghiên cứu phát triển sản phẩm năm sau của công ty, cậu có thể tìm hiểu một chút.” Bạch Quyết trả lời hắn.
“Kế hoạch năm sau?” Diệp Thanh giật mình. Sản phẩm là phần trọng yếu nhất đối với các công ty về Internet, mà kế hoạch nghiên cứu phát triển sản phẩm sang năm của công ty là thứ cơ mật nhất, sao lại dễ dàng đưa cho mình?
“Bởi vì cậu là người của chủ tịch, ông ấy đích thân gọi cho tôi bảo tôi phải chiếu cố cậu.” Thấy hắn có vẻ nghi ngờ, đuôi lông mày Bạch Quyết giương lên, “Làm cho tốt vào, đừng để tôi thất vọng.”
Diệp Thanh nửa tin nửa ngờ, cắm usb vào máy tính, quả nhiên hiện ra kế hoạch sản phẩm sang năm của Cố thị và ý tưởng hoạt động, vô cùng chi tiết.
Mà trong phòng theo dõi ở lầu 1, lập trình viên đang đặc biệt không yên nhìn Cố Khải, “Thật xin lỗi Cố tổng, tôi không vào được máy tính của trợ lý Diệp.”
“Vì sao?”Cố Khải nhíu mày.
“Hắn tốt nghiệp hệ máy tính, muốn lợi dụng lỗ hổng để thoát khỏi sự giám sát của máy tính công ty là chuyện vô cùng dễ dàng.” Lập trình viên giải thích.
“Ý cậu là hắn cố tình che chắn máy tính của mình lại?” Sắc mặt Cố Khải có chút âm u. Nếu không phải trong lòng có quỷ, cần gì phải giấu đầu hở đuôi làm chuyện thừa thải như vậy!
Sau khi ra khỏi phòng theo dõi, vừa vặn nhìn thấy Lưu Tiểu Niên đang cầm một cái ly, đang vừa đi vừa mở giấy gói.
“Tiểu Niên.” Nhìn thấy vợ moe moe của mình, Cố tổng liền gạt vẻ lo lắng, đặc biệt thần thanh khí sảng nghênh đón! Thật ra anh rất muốn trực tiếp gọi là cục cưng ơi, nhưng vẫn nhịn được! Bởi vì vẫn còn quần chúng vây xem xung quanh!
“Nhìn nè, mới mua đó.” Lưu Tiểu Niên lắc lắc cái ly lớn trong tay, vui rạo rực.
“Màu này…” Tâm tình Cố tổng thực phức tạp, xanh ve chai(*) gì đó.
“Đẹp!!!” Lưu Tiểu Niên rất chắc chắn!
“Đúng! Đương nhiên là đẹp! Y như một khối ngọc lục bảo hoa lệ vậy!” Cố tổng đặc biệt không tiết tháo phụ họa, sau đó thuận miệng hỏi, “Sao tự nhiên lại đi siêu thị mua ly?”
“Tại cái cũ hồi nãy bị vỡ rồi!” Lưu Tiểu Niên cùng anh đi lên lầu, nhỏ tiếng kể lại quá trình mình diễn trò, cảm thấy hơi bị kích thích!
“Không sao đâu, sưng chút thôi mà.” Lưu Tiểu Niên lơ đễnh, mang cái ly mới chạy đi rót nước, cái mũ áo phía sau nhấp nhô bay lên bay xuống, moe đến mức Cố tổng không thể tự kiềm chế, trong mắt tràn ngập tình yêu! Đặc biệt đặc biệt nồng cháy!!!!!!!!!!!!!! Rất muốn trực tiếp tha người lại đây thân thiết!!!! Nhưng bây giờ đang là giờ làm a! Cố Khải đành phải lưu luyến thu hồi ánh mắt, định về văn phòng tiếp tục làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh rơi vỡ loảng xoảng!
Cái ly màu xanh ve chai thảm thiết hi sinh, Cố Khải dở khóc dở cười, đi qua định xem xem cậu có bị thương không, Lưu Tiểu Niên lại đột nhiên lảo đảo đứng lên một phát, sau đó… ‘rầm’ một tiếng ngã xuống cạnh vũng nước bị đổ!
“Tiểu Niên!!!” Cố Khải sợ đến hồn bay phách lạc! Hai ba bước đi qua ôm cậu vào lòng, “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lưu Tiểu Niên trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.
Đờ mờ! Văn phòng… không đúng, là các đồng nghiệp trong văn phòng đều bị chấn động, đm sao nương nương lại té xỉu rồi!!!!!!! Cậu ấy chính là quốc mẫu a!!!!!!!!! Cành vàng lá ngọc đó!!!!!!!!
Cố Khải thất kinh, ôm cậu chạy ra ngoài.
Tổ viên nhóm phấn hồng manh manh thủy tinh tâm cũng ra theo, bởi vì bọn họ là team nhà ngoại mà!
“Để tôi lái.” Khương Đại Vệ tự giác phục vụ, đm bây giờ mà để lão đại lái, chắc bay xe luôn quá!
May mà cách công ty không xa có một bệnh viện tư nhân, mắt thấy Lưu Tiểu Niên bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, Cố Khải cảm thấy chân mình có hơi nhũn, trong đầu đều là bộ dáng mê man vừa nãy của Lưu Tiểu Niên.
Bảo bối của mình vẫn luôn khỏe mạnh, đây là lần đầu tiên thấy sắc mặt em ấy tái nhợt như vậy.
“Lão đại, anh đừng quá lo lắng.” Lạc Vi Nhã đưa cho anh một chai nước.
“Cám ơn.” Cố Khải nhận lấy đồ uống, tay có hơi run rẩy.
Đèn trước cửa phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, Đào Nhạc Nhạc ngồi ở cuối hành lang ngoài ban công, gục mặt vào đầu gối thấp giọng khóc.
Khương Đại Vệ thấy một màn này, có chút bất đắc dĩ ngồi xổm xuống đối diện hắn, “Đừng lo lắng.”
“Là tại lúc nãy tôi đụng ngã Tiểu Niên, nên cậu ấy mới bị xỉu.” Đào Nhạc Nhạc ngẩng đầu, khóc đến đỏ mắt, “Sẽ không có việc gì chứ?”
“Sẽ không đâu.” Khương Đại Vệ an ủi hắn, “Tiểu Niên nhất định không có việc gì, đừng khóc nữa.”
Đào Nhạc Nhạc hoang mang lo sợ gật gật đầu, nhưng môi vẫn run run.
Khương Đại Vệ vỗ vỗ vai hắn, khe khẽ thở dài.
Thời gian như dần dần ngừng lại, đợi đến lúc bác sĩ rốt cuộc đi ra thì sau lưng Cố Khải đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy lâu như cả thế kỷ.
“Thế nào rồi?” Cố Khải sốt ruột, những người còn lại cũng vây xung quanh.
“Bị thương ngoài da, nhưng may mà không nghiêm trọng.” Bác sĩ tháo khẩu trang, “Ai là người nhà?”
“Là tôi.” Cố Khải vẫn thực lo lắng, “Không nghiêm trọng sao đột nhiên lại hôn mê?”
“Não bị chấn động nhẹ.” Bác sĩ an ủi, “Không cần quá khẩn trương, sau mấy tiếng nữa sẽ tỉnh.”
Oa! Lâm Bình Bình cảm thấy cuối cùng tim cũng được thả lỏng! Lạc Vi Nhã lấy điện thoại ra nhắn tin cho mọi người — Tiểu Niên không sao cả.
Đm nương nương ngọc thể kim an! Nhận được tin nhắn, các đồng nghiệp đều thở phào một hơi, vốn dĩ đang chuẩn bị đưa tiễn Đào Nhạc Nhạc a!!!!!!!!!
May mắn hi vọng!!!!
“Cố tổng, thực thực thực xin lỗi.” Đào Nhạc Nhạc được Khương Đại Vệ cổ vũ nửa ngày, rốt cuộc cũng nơm nớp lo sợ đến nhận tội với lão đại.
Tuy rằng Cố Khải rất giận dữ, nhưng cũng không còn lòng dạ so đo, bởi vì bây giờ toàn bộ lực chú ý đều nằm hết trên người vợ mình rồi!
“Chúng tôi đi trước, có việc gì anh cứ gọi điện.” Khương Đại Vệ rất thức thời.
Cố Khải gật gật đầu, ánh mắt một giây cũng không rời Lưu Tiểu Niên nằm trên giường bệnh.
Mọi người nhanh chóng rút lui, để lại không gian cho lão đại và nương nương.
“Em làm anh sợ muốn chết.” Mũi Cố Khải có hơi cay, cầm tay cậu hôn một cái.
Lưu Tiểu Niên nhắm mắt, hô hấp vững vàng.
“Anh! Tiểu Niên sao rồi?!” Đệ đệ vô cùng lo lắng đột nhiên xông vào! Đm vốn dĩ đang ở triển lãm tranh, nhận được tin nhắn xém chút nữa trượt từ cầu thang xuống đất!
“Nói nhỏ thôi!” Cố Khải nhướng mày.
“Anh ấy không sao chứ?” Đệ đệ ngồi bên giường, đặc biệt lo lắng nhìn tẩu tử mình.
“Bị thương ngoài da rồi chấn thương đầu, bác sĩ nói không có việc gì lớn, hôn mê một lát sẽ tỉnh.” Cố Khải hỏi, “Trước hết đừng nói ba biết, mất công ổng lại lo lắng.”
Đệ đệ 囧, “Nhưng mà em lỡ nói rồi.”
“Phòng 306 ở chỗ nào?!” Vừa dứt lời, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng rít gào vừa phẫn nộ vừa khẩn trương của Cố ba ba!
“Sao Tiểu Niên lại hôn mê?” ba ba giận dữ hỏi, “Con chăm sóc nó kiểu gì vậy?!”
“Bác sĩ nói không có chuyện gì lớn.” Cố Khải an ủi ba mình.
“Đã hôn mê mà còn nói không có chuyện gì!” Ba ba đặc biệt đau lòng con dâu, buổi sáng ra khỏi cửa còn vui vẻ, sao đột nhiên lại hôn mê chứ, thằng con mình thiệt vô trách nhiệm!
Cố Khải thành thành thật thật kể lại lần lượt, biểu tình trên mặt thực khổ bức.
Mấy giờ sau, sắc trời đã hoàn toàn chuyển tối, Lưu Tiểu Niên vẫn chưa tỉnh lại.
“Đi ăn cơm với ba trước đi.” Cố Khải phái Cố Hi đi.
“Ừ.” Đệ đệ dặn dò anh mình, “Chờ sau khi tụi em đi rồi, anh nhất định phải nắm chặt tay tẩu tử, nói một vài chuyện tốt đẹp của hai người! Như vậy nói không chừng tẩu tử sẽ cảm động mà tỉnh lại! Đương nhiên nếu anh có thể vừa nói vừa rơi nước mắt lên mặt anh ấy, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt!”
Cố Khải siết chặt nắm tay, mặt! Đầy! Mây! Đen!
Ba ba nhanh chóng mang con trai nhỏ thích huyên náo ra khỏi cửa!!
Trong phòng bệnh lần nữa im lặng, Cố Khải cầm tay Lưu Tiểu Niên, nhẹ nhàng hôn một cái, “Em mau tỉnh lại đi.”
Như nghe được tiếng của anh, qua một lát, lông mi Lưu Tiểu Niên hơi lung lay, chậm rãi mở to mắt.
“Bảo bối em tỉnh rồi?” Trong lòng Cố Khải vui vẻ.
Lưu Tiểu Niên chớp chớp mắt, vẫn không nhúc nhích đối diện với anh.
“Làm sao vậy?” Cố Khải có hơi không yên lòng — Sao ánh mắt vợ mình lại mờ mịt vậy?!
Lưu Tiểu Niên giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo mặt anh một cái.
Vốn dĩ động tác này vô cùng thân thiết, nhưng mà biểu tình trên mặt vợ quá kì quái, vì thế Cố tổng ôn nhu công bị dọa cmnr, đờ mờ đừng nói là quên mình rồi nha?!
“Tiểu Niên?” Cố Khải khẩn trương đối mặt với cậu, cảm thấy tim đập nhanh muốn chết, sợ cậu nói ra mấy câu máu tró kiểu ‘Anh là ai’ linh tinh!!!!!!
Lưu Tiểu Niên ngơ ngác nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nước mắt bất ngờ ào ào rơi xuống.
“Bảo bối rốt cuộc em sao vậy?” Cố Khải nói năng có hơi lộn xộn, “Em nói gì đi, đừng dọa anh được không?”
Lưu Tiểu Niên khóc đến hai vai run rẩy, gắt gao nắm tay anh không buông, nức nở kêu một tiếng anh Khải.
Như bị sét đánh trúng đầu, Cố Khải giật mình nhìn cậu, “Em vừa nói cái gì?”
Cố ba ba cùng đệ đệ cơm nước xong trở về, vừa tới cửa đã nghe tiếng Tiểu Niên gọi anh Khải, vì thế cũng đứng tại chỗ! Hóa đá cmnr!
“Bảo bối ngoan, có phải em nhớ lại rồi không?” Cố Khải buộc bản thân bình tĩnh, gắt gao kéo tay cậu.
Ba ba cùng em trai đứng ở cửa, cũng khẩn trương muốn xỉu!
Sau đó bọn họ nhìn thấy, Lưu Tiểu Niên gật gật đầu…
“Trời ơi.” Cố Khải xém chút nữa vui đến hét lên, cúi người gắt gao ôm cậu vào lòng.
Đệ đệ cũng phiến tình khóc ra tiếng! Nhưng lại không thể đến ôm Tiểu Niên, đành phải hung hăng ôm ba cậu!
Đm tẩu tử thiệt có khả năng a!!!!!!!!!!!!!!!
Đúng vậy đây chính là sùng bái mù quáng đó!!!!!!!!!!!!!!
Đệ đệ cảm thấy thực phấn khích!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mà cùng lúc đó, Diệp Thanh ở công ty chính đang xem đoạn chat của các đồng nghiệp ở công ty.
Mặc dù trong group chat bát quái của công ty không có hắn, nhưng đối với một cao thủ máy tính mà nói, coi lén tin nhắn này nọ hiển nhiên không phải việc khó.
— Cá một trái khổ qua, lần này nương nương nhất định sẽ khôi phục trí nhớ!
— Đồng ý! Đây là tình tiết kinh điển trong phim truyền hình a! Loại chuyện trong lúc sơ ý tìm lại được kí ức trước đây nhất định có!
— Nói không chừng sau khi nương nương khôi phục trí nhớ, phát hiện mình có thân phận đặc thù phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì thế bắt đầu một vòng gút mắt yêu hận với Cố tổng! — Đờ mờ thích công ty nhà này quá đi à! Tui muốn thành fan não tàn của nương nương nữa!
Mấy đoạn đối thoại như thế cứ ùn ùn lướt qua, tin đồn hường phấn sáng chói kì dị loại nào cũng có! Nhưng mà Diệp Thanh hoàn toàn không có tâm tình chú ý mấy vụ này, nhìn màn hình tràn ngập ‘Tui cá lần này nương nương nhất định sẽ nhớ lại’, tay không tự chủ siết chặt con chuột.
Đột nhiên cảm thấy chóng mặt… Không lẽ bị tụt huyết áp? Diệp Thanh tự an ủi mình, sau đó so sự nhắn tin cho Lưu Tiểu Niên — Cậu sao rồi?
Năm phút, mười phút rồi nửa tiếng trôi qua, vẫn không có tin nhắn trả lời, vì thế trong lòng càng loạn. Dựa theo lời của các đồng nghiệp hồi chiều, bây giờ cậu ấy phải tỉnh rồi mới đúng.
Cố Khải nhìn thấy tin nhắn trên di động, trực tiếp bấm xóa.
“Anh thừa lúc tẩu tử tái khám coi lén tin nhắn của ảnh!” Đệ đệ đặc biệt lanh lẹ chỉ trích anh, “Thiệt vô sỉ!”
“Nói nữa thì ăn đập!” Ca ca trừng mắt.
Đệ đệ ‘vù’ một phát trốn sau lưng ba, anh trai gì đó quả nhiên thật đáng sợ!
Diệp Thanh bất an không yên đợi hồi lâu cũng không thấy trả lời, thật sự quá sốt ruột nên gọi điện sang.
Sắc mặt Cố Khải âm trầm, đi ra ban công rồi ấn nút nghe, “Ai đó?”
“…Cố tổng?” Diệp Thanh không ngờ lại là anh.
“Là tôi.” Ngữ khí Cố Khải không tốt.
“Tôi muốn hỏi chút, Tiểu Niên cậu ấy không sao chứ?” Diệp Thanh thực không yên.
“Còn chưa tỉnh, bác sĩ đang kiểm tra lại lần nữa.” Cố Khải hỏi, “Có việc à?”
“…Không có gì, chỉ là quan tâm cậu ấy chút thôi.” Nghe được Lưu Tiểu Niên còn chưa tỉnh, Diệp Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói đến lúc em ấy tỉnh lại, có thể sẽ nhớ ra chuyện trước đây.” Cố Khải lạnh lùng nói.
Diệp Thanh rõ ràng cả kinh, chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, điện thoại đã bị ngắt.
Cố Khải trực tiếp tắt di động đi, quay lại nhìn ba mình đứng phía sau.
“Diệp Thanh?” Cố ba ba đoán.
Cố Khải gật đầu.
“Con định như thế nào?” Cố ba ba hỏi.
“Dựa theo lời Tiểu Niên nói lúc nãy, rất dễ đoán được mục đích của hắn.” Cố Khải dập điếu thuốc, “Bowen đã tỉ mỉ chuẩn bị một phần tư liệu giả rồi, vừa lúc phát huy công dụng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]