Sáng sớm hôm sau, Diệp Tu Văn về Mỹ.
Khi đến đây, anh ta rất lo, đẳng đằng sát khí.
Còn bây giờ, anh ta yên tâm rời đi, trái tìm cũng được bình yên.
Tu Quân được Mạnh Văn và người nhà họ Mạnh chăm sóc, Thiên Vận có thím Hứa và Bành Việt, hai cô em gái đều đang hạnh phúc, họ là cả cuộc sống của anh ta.
Chỉ cần họ sống yên vui thì anh ta không mong gì nữa.
Còn những chuyện khác, cứ để anh ta làm.
Diệp Tu Văn đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi biển mây mênh mông.
Một cốc cà phê được đặt nhẹ lên chiếc bàn trước mặt anh ta.
Diệp Tu Văn không ngoảnh lại: “Còn bao lâu nữa?”
“Ba tiếng hai mươi phút.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai anh ta.
Diệp Tu Văn ngạc nhiên quay đầu lại.
Anh ta cứ tưởng đó là Thượng Quan Viễn, vì đây là máy bay riêng của anh ta, người ngoài không được bước lên, chưa từng có người phụ nữ nào tới gần anh ta cả, trừ Tống Vân Khanh và trợ lý Thạch Ny Na của cô.
Cô gái trước mặt anh ta mặc đồ công sở màu lam, để tóc ngắn gọn gàng, trên gương mặt xinh đẹp hình trứng ngỗng của cô ấy là đôi mắt to tròn và lanh lợi.
Trong mắt cô gái có vẻ tò mò và dò xét.
“Sao cô lại ở đây?” Trước giờ Diệp Tu Văn cứ gặp ai là sẽ nhớ mãi, anh ta mới gặp cô ấy một lần, khi ở trong bệnh viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ket-hon-chop-nhoang-co-vo-ngot-ngao-muon-chay-tron/3398541/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.