Chương trước
Chương sau
Khi cô tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy một mái tóc đỏ ngay trước mặt mình, cô nằm trên lưng anh, anh đang cõng cô.

“Anh trai.” Cô nhẹ giọng thì thào.

“Vân Khanh, em phải kiên trì lên, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài.” Giọng cậu thiếu niên nhỏ nhẹ, thở đốc bất ổn.

“Anh ơi, em sợ.” Cô khóc, hóa ra bọn họ vẫn chưa an toàn.

“Vân Khanh đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em, em phải ngoan, đừng ngủ, đừng, buông tay ra.” Cậu thiếu niên dừng lại, kéo người cô lên cao hơn.

Cô nghe lời ôm cổ anh, không đám buông tay, trong lòng thấy hoang mang.

“Anh ơi, chúng ta sẽ chết à?”

“Không, nhất định sẽ không như vậy, dì Lan nhất định sẽ tìm được chúng ta. Vân Khanh, chắc chắn em sẽ không chết.” Giọng cậu thiếu niên rất kiên định, cũng là tự an ủi mình.

'Tống Vân Khanh chỉ cảm thấy xung quanh tối đen, gió thổi qua người, sau lưng cô hơi lạnh, nhưng người anh trai lại rất ấm áp.

Cô nghe tiếng anh thở hổn hển, nghe tiếng nói chuyện đứt quãng nên dần cảm thấy an tâm. Anh trai đã nói không sao thì sẽ không có vấn đề gì.

Không biết họ đã đi được bao lâu, cô cảm giác. bước chân của anh trai càng ngày càng chậm, càng ngày càng nặng, hơi thở ngày càng gấp gáp, lời nói cũng ngày càng ít.

Mà ý thức của cô cũng càng ngày càng không rõ ràng.

Sau đó khi anh trai ngã sấp xuống người cô rất đau nhưng chỉ có thể yếu ớt hừ một tiếng.

“Vân Khanh? Vân Khanh? Em có sao không, mau tỉnh lại...” Bên tai truyền đến giọng nói của anh trai tóc đỏ.

"Vân Khanh...” Đó là giọng của mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến, còn mang theo ánh sáng chói mắt.

“Hi Thần, Hi Thần!” Giọng mẹ đầy lo lắng bất an.

'Tống Vân Khanh rất muốn biết anh trai thế nào rồi, nhưng lại không thể mở mắt ra.

Trong bệnh viện, khắp nơi đều là màu trắng.

'Tống Lan Nhược năm tay Tống Vân Khanh và đẩy cửa phòng bệnh ra.

Cô nhìn thấy anh trai tóc đỏ mình vẫn luôn nhớ mong bây giờ trên đầu quấn băng gạc, một cái chân treo lên, đang nằm trên giường với tư thế kỳ lạ.

Cô chạy đến gọi: “Anh ơi!” Mặt cậu thâm tím một mảnh, có rất nhiều vết thương.

Nhìn thấy cô khóe miệng cậu khẽ nhếch lên thành nụ cười.

'Tống Lan Nhược ngồi xuống chiếc ghế trước giường, kéo cô vào lòng, xoa đầu cô, địu dàng nói: ““Vân Khanh, anh Hi Thần cứu con nên bị thương nặng, trên đầu của anh có một vết thương rất dài, chảy rất nhiều máu, xương đùi gãy mà còn cõng con đi một đoạn đường rất xa, suýt chút nữa thì cả đời này không thể đi được nữa.”

'Tống Vân Khanh nước mắt rưng rưng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay anh trai: “Anh ơi, anh có đau không? Có phải đau lắm không?”

Mộ Hi Thần thấy cô khóc thì cuống quít: “Vân Khanh đừng khóc, đừng khóc.” Cậu muốn giơ tay ra lau nước mắt cho cô, nhưng một tay thì cắm kim truyền, một tay đang cố định, nên chỉ có thể dỗ đành cô như thế này.

'Tống Vân Khanh càng khóc nhiều hơn.

“Dì Lan..." Mộ Hi Thần sốt ruột nhìn Tống, Lan Nhược.

'Tống Lan Nhược nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau nước mắt cho con, dịu đàng đỗ đành: “Vân Khanh, đừng khóc, đừng làm anh trai lo lắng.”



'Tống Vân Khanh dần ngừng khóc, nhỏ giọng, thút thít: “Anh ơi, anh có đau không?”

'Tống Lan Nhược nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau nước mắt cho con, dỗ cô: “Vân Khanh, đừng, khóc, đừng làm anh lo lắng.”

'Tống Lan Nhược xoa đầu cô, giọng nói dịu đàng: “Hi Thần, cháu đã cứu Vân Khanh hai lần, cũng như là đã cứu mạng dì.”

Mộ Hi Thần xấu hổ cụp mắt.

“Hi Thần, cháu có đồng ý chăm sóc Vân Khanh cả đời không? Chờ con bé lớn lên thì cưới nó về?" Tống Lan Nhược nghiêm túc nhìn Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần ngạc nhiên nhìn Tống Lan Nhược, dường như đang cố gắng phân biệt xem có phải đối phương đang nói giỡn hay không.

Tống Lan Nhược không nói lời nào, chỉ nhìn cậu như vậy

Mộ Hi Thần nuốt nước bọt: “Dì Lan...”

'Tống Lan Nhược vẫn nhìn cậu.

“Dì Lan, cháu, cháu không xứng...”

'Tống Lan Nhược dịu dàng vuốt mái tóc đài của Vân Khanh: “Hi Thần, cháu có thích Vân. Khanh không? Có sẵn sàng bảo vệ con bé cả đời không? Dì Lan bị bệnh không thể trụ được lâu nữa, đì muốn tìm người thay đì chăm sóc con bé cả đời này. Nhưng người này nhất định phải thật lòng, yêu thương con bé, không phải là vì trách nhiệm, không phải là vì báo ơn, cũng không phải vì gia thế của con bé. Sau này dì chết đi không có gia đình che chở con bé sẽ chỉ là một bé gái mồ côi đáng thương mà thôi.”

“Di Lan, cháu đồng ý!” Mộ Hi Thần ngắt lời Tống Lan Nhược.

“Dì Lan, cháu thích Vân Khanh, nhưng cháu, cháu không xứng với em ấy, nhưng cháu nguyện sẽ chăm sóc em ấy cả đời, luôn làm cho em ấy vui vẻ hạnh phúc!” Mộ Hi Thần sốt sắng hứa hẹn.

Tống Lan Nhược cười khẽ: “Dì đã nhớ kỹ những lời cháu nói rồi, vậy đì giao Vân Khanh cho cháu, đợi sau này con bé lớn thì cháu hãy lấy nó, hãy khiến con bé được hạnh phúc. Xin hãy yêu thương và dạy cho con bé biết cách yêu thương!”

Ánh mắt Mộ Hi Thần nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ không biết gì của Vân Khanh, môi mím thật chặt môi, nặng nề gật đầu.

Y tá đi vào đưa Vân Khanh nhỏ bé đi, Tống Lan Nhược ở lại nói chuyện với Mộ Hi Thần.

'Vân Khanh được y tá nắm tay, quay đầu nói với Mộ Hi Thần: “Anh trai ơi, uống thuốc xong em lại tới thăm anh nhé.”

Mộ Hi Thần nhìn về phía cô, trong mắt đều là cưng chiều.

'Tống Vân Khanh nhìn lại thật rõ ràng cảnh. tượng trong ký ức, hóa ra người chồng mà mẹ cô đã chọn trước cho cô chính là Mộ Hi Thần, hóa ra nếu không có anh thì cô đã chết từ lâu rồi.

Hóa ra duyên phận của anh với cô đã bắt đầu từ khi đó.

Anh không lừa cô, anh thật sự đã đợi cô mười năm.

Những ký ức sau đó bắt đầu rời rạc và không liên tục.

Ông ngoại biết kẻ chủ mưu bắt cóc Vân Khanh lại là bố cô, ông tức giận đến mức ốm nặng phải. nằm viện.

Những người của Truyền thông Tống Thị vây quanh ở bên ngoài phòng bệnh, tất cả đều mang vẻ lo lắng.

Mỗi ngày mẹ sẽ chịu trách nhiệm truyền đạt những chỉ dẫn của ông ngoại cho họ, lần nào cũng, có người lắc đầu thở dài rời đi.

'Thời khắc hấp hối Tống Triết Thánh rất bình tĩnh, ông nắm tay Tống Lan Nhược và Tống Vân Khanh: “Lan Nhược, tuy Mộ Chính Sơ và Diệp. Tỉnh Huy đã chiếm mất một nửa của nhà họ Tống, nhưng căn cơ của nhà họ Tống vẫn còn đó. Thẩm Nghị là kẻ không đáng tin, con phải chuẩn bị mọi thứ cho Vân Khanh, sau này con bé cũng có cái đảm bảo cuộc sống. Đến khi con bé trưởng thành mà đủ khả năng thì có lẽ còn có thể lấy lại những thứ thuộc về nhà họ Tống giúp ông ngoại. Cho dù không thể làm được thì cũng không sao cả.”

'Tống Lan Nhược nước mắt rưng rưng gật đầu nhận lời, trong lòng chỉ toàn là sự áy náy: “Bố, con xin lỗi, là con không tốt, đều là do con mang đến tai họa cho nhà họ Tống.”

Tống Triết Thánh lắc đầu: “Đứa bé ngốc này, tất cả đều đã là số mệnh, chúng ta không thể ép. được, chỉ cần con có thể đối xử tốt với Vân Khanh, để con bé được hạnh phúc cả đời thì những thứ khác đều không quan trọng, con hiểu không? Tiền là vật ngoài thân thôi, bố có lỗi với con, bố không, làm cho con hạnh phúc được, chỉ hi vọng Vân Khanh bé nhỏ của chúng ta có thể vui vẻ hạnh phúc, hoàn thành tâm nguyện của ông ngoại và mẹ nó.”

'Tống Lan Nhược lau nước mắt trên má: “Bố yên tâm, con sẽ thu xếp ổn thỏa. Nếu Vân Khanh không có may mắn nhận được những tài sản cuối cùng của họ Tống thì tài sản sẽ tự động được quyên góp cho các tổ chức từ thiện, nhất định sẽ không rơi vào tay Thẩm Nghị, cũng sẽ không để nhà họ Mộ, họ Diệp và nhà Iten có được. Con đã sắp xếp xong chuyện của Vân Khanh và Hi Thần, con gái con nhất định sẽ hạnh phúc, đến lúc đó bố con mình sẽ ở trên trời nhìn hai đứa nó.”



'Tống Lan Nhược ôm Tống Vân Khanh trong. lòng thật chặt, cảm thấy không nỡ mà bất đắc đĩ không có cách nào.

'Tống Lan Nhược cầm một hộp đồ trang sức đẹp đẽ đưa cho Tống Vân Khanh: “Vân Khanh, chuỗi hạt ngọc trai này là quà mẹ tặng con và anh trai, con phải giữ kỹ, đợi đến khi anh ấy đến tìm con thì hai đứa cùng mở ra nhé.”

“Vân Khanh, sau này dù có gì ấm ức cũng, đừng cùng tranh cãi với bố con, chờ anh trai tới tìm con đưa con đi nhé, rồi mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp thôi.”

“Vân Khanh, phải giữ vững trái tim mình, chờ anh trai trở về nhé.”

“Vân Khanh, con phải cố gắng học tập, dù thế nào cũng phải cố gắng học tập, đọc sách sẽ khiến con quên đi mọi cực khổ.”

“Vân Khanh, con phải yêu chính mình thật nhiều, phải sống thật tốt.”

“Vân Khanh, phải nhớ kỹ sợi dây chuyển kia, chờ anh trai tìm con.”

"Vân Khanh, mẹ xin lỗi, mẹ không thể bảo vệ con được nữa, mẹ đã tìm được người thay mẹ bảo. vệ con rồi, Vân Khanh, hãy sống thật tốt và yên lặng chờ đợi.”

Bệnh của mẹ ngày càng nặng, bố cũng ít khi đến thăm bà, mỗi lần ông đến sắc mặt cũng càng, ngày càng tệ, còn mẹ thì càng ngày càng lãnh đạm.

Cô nghe thấy tiếng cãi vã của bố mẹ mình: “ Cổ phần của tôi đã cho Vân Khanh hết rồi, xin hãy đối xử tử tế với con bé. Nếu con bé xảy ra chuyện gì thì toàn bộ tài sản của nhà họ Tống sẽ được quyên góp từ thiện! Thẩm Nghị, nếu như con gái tôi mà gặp chuyện gì thì việc anh bắt cóc tống tiền, tham ô công quỹ sẽ bị công khai hết, người phụ nữ kia và con của anh cũng sẽ bị người đời phi nhổ. Nếu anh đối xử tốt với con gái tôi thì đến khi nó kết hôn, sau khi nó hai lăm tuổi sẽ tìm thấy đi chúc của tôi, khi đó anh cũng sẽ có một phần không nhỏ. Trước khi đó anh là người cẩm quyển của Tống Thị, sau khi đó anh cũng vẫn sẽ là người trên mọi người, mọi chuyện đều dựa vào việc anh đối xử với con gái tôi thế nào.”

“Tống Lan Nhược! Cô muốn chơi tôi à? Tôi đến nhà này đã mười mấy năm nay, không có công lao cũng cũng có khổ lao chứ? Không thể ngờ cuối cùng cô lại để công ty cho đứa con nít miệng, còn hôi sữa, không để cho tôi một chút xíu nào.” Giọng nói của Thẩm Nghị chất chứa toàn là sự phẫn nộ.

“Thẩm Dịch, giữa chúng ta có cần phải tính toán cho rõ ràng một lần không? Chuyện đến ngày 'hôm nay là anh tự mình gây ra, anh không phụ tôi thì sao tôi phải làm như vậy? Nếu không phải nể tình anh là bố ruột của Vân Khanh thì anh cho rằng bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này chỉ trích tôi sao? Chỉ cần anh đối xử tốt với Vân Khanh thì nhà họ Tống sẽ không bạc đãi anh, người phụ nữ kia và con anh. Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là phải đối xử tốt với con tôi!” Tống Lan Nhược nói giọng. lạnh lùng và bình tĩnh, trái tìm bà đã chết, thậm. chí còn không có cảm giác tức giận nữa.

Thẩm Nghị đóng sầm cửa bỏ đi.

Sau khi mẹ cô qua đời Ngô Mạn Lệ mang theo 'Thẩm Nhã Văn vào nhà họ Tống ở rồi tự coi mình. như bà chủ căn nhà này.

Còn có ba người nhà họ Vệ cũng thường xuyên đến đây.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Vệ Tử Kiệt là lần 'Thẩm Nhã Văn cướp con búp bê của cô, sau đó cô bị Ngô Mạn Lệ tát rồi trốn trong vườn khóc một mình.

Vệ Tử Kiệt đứng trước mặt cô: “Em không phải là con của chú Thẩm sao? Sao lại mang họ Tống?”

Tống Vân Khanh nhìn tên nhóc đứng trước mặt, không nói gì, cũng không thèm để ý đến cậu ta.

Vệ Tử Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô: “Em rất. xinh, mẹ anh nói mọi người đã bàn xong rồi, khi nào chúng ta lớn lên anh sẽ cưới em làm vợ, nếu em làm vợ anh thì không được khóc sướt mướt cả ngày thế này, anh nhìn thấy rất phiền.”

“Ai muốn làm vợ anh?” Tống Vân Khanh nghe vậy giật mình đứng lên.

Vệ Tử Kiệt thấy cô phản ứng thì rất bất mãn: " Em không muốn á? Bố và mẹ kế của em đều đồng ý rồi, em không muốn thì đã sao? Anh nói cho em biết, sau này em phải nghe lời anh.

Em xinh thế này nên không được đi dụ đỗ người khác đâu đấy."

'Tống Vân Khanh không đợi cậu ta nói xong đã chạy vào nhà chính, bố cô định làm gì?

Cô muốn đợi anh Hi Thần trở về cưới cô, làm. sao cô có thể cưới tên nhóc trông như quả dưa chuột thế kia chứ?

Cô thở hổn hển chạy vào phòng khách, ngẩng. đầu nhìn thấy Thẩm Nghị, Ngô Mạn Lệ và vợ chồng Vệ Đồng Phủ đang đứng ở hành lang tầng hai, chỉ tay vào bức tranh trên tường, muốn ném bức tranh đó đi, đó là bức tranh mẹ cô vẽ.

Cô vội vàng chạy lên lầu, đứng chắn trước bức tranh, tức giận nói: “Không cho phép các người đụng vào đồ của mẹ tôi. Đây là bức tranh mẹ tôi vẽ, không ai được phép đụng vào!”

"Tống Vân Khanh!” Thẩm Nghị tức giận hét lên với cô.

'Thẩm Nhã Văn đẩy cô ra: “Đi ra! Bây giờ mẹ tôi mới có quyền quyết định ở đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.