Sắc mặt Tống Vân Khanh lập tức thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Hi Thần, trong mắt tràn đầy tức giận.
Mộ Hi Thần kinh ngạc, không biết Vân Khanh. xảy ra chuyện gì: "Vân Khanh? Làm sao vậy?"
'Tống Vân Khanh xốc chăn lên rồi xuống. giường.
“Vân Khanh, em định làm gì?” Chân Tống. Vân Khanh vừa chạm đất thì đã cảm thấy choáng váng, Mộ Hi Thần vội vàng đỡ lấy cô.
Tống Vân Khanh nắm chặt cánh tay của anh, gần từng chữ một: "Mộ Hi Thần! Các người đừng, hòng cướp con của tôi!"
Nói xong cô đẩy anh ra rồi bước ra khỏi cửa.
“Vân Khanh, Vân Khanh, em định đi đâu vậy? ” Mộ Hi Thần căng thẳng, vội vàng đuổi theo đỡ cô.
Tống Vân Khanh không nói lời nào, cô chịu đựng cơn choáng váng, bám vào tường mà đi, cô vừa vội vàng lại vừa tức giận.
Mộ Hi Thần đành phải đi theo bên cạnh, đỡ lấy cô, sợ cô bị ngã.
Vừa bước xuống cầu thang thì bọn họ đã thấy Mạnh Thiệu Nguyên đang nắm tay Leo từ từ bước vào cửa.
“Mẹ ơi!” Leo thấy cô loạng choạng thì buông tay ông ngoại rồi chạy đến.
''Mẹ, mẹ định làm gì? Mẹ còn chưa khỏe, không được đi lung tung đâu!" Leo nhào tới trước mặt Tống Vân Khanh.
'Tống Vân Khanh dùng hết sức lực quỳ rạp xuống đất rồi ôm Leo vào lòng: "Leo! Leo!"
Leo ngẩn ra một chút rồi dùng hai tay ôm lấy mẹ, sau đó khẽ vuốt lưng Tống Vân Khanh: "Mẹ, con ở đây, đừng sợ, có con ở đây rồi."
Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ket-hon-chop-nhoang-co-vo-ngot-ngao-muon-chay-tron/3398486/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.