Chương trước
Chương sau
Mạnh Văn và Mạnh Dương nhìn nhau, trời còn chưa sáng, cả hai bế Leo và Amoon vào phòng, của Mạnh Văn.

“Thời gian vẫn còn sớm, hai đứa ngủ trên giường của cậu cả một lúc được không?”

Leo gật đầu.

Mạnh Dương đặt Amoon trong lòng mình xuống giường: “Anh cả, anh ở cạnh tụi nhỏ, em đi thăm chừng Vân Khanh.”

Mạnh Văn gật đầu.

Tuy đã quen, nhưng hai đứa trẻ vẫn rất lo cho mami.

Thế là Mạnh Văn lên giường, bảo hai đứa nhỏ dựa vào người anh ấy.

Điều này khiến Leo và Amoon vừa thấy lạ vừa không quen. Trước giờ hai đứa chưa từng ngủ chung với đàn ông mặc đồ ngủ trên cùng một. giường.

Và Mạnh Văn cũng cảm thấy mới mẻ. Hai tiểu đoàn tử mềm mại ở bên cạnh, giá trị nhan sắc lại cao, đáng yêu như thế, khiến anh ấy không khỏi ảo tưởng nếu mình và Tu Quân có con, đứa nhỏ sẽ trông như thế nào? Chắn cũng sẽ là đứa nhỏ xinh xắn nhỉ?

Leo ngồi dậy, xếp bằng hai chân và nhìn Mạnh Văn: “Cậu cả, có thể kể chuyện của mami và

đaddy cho tụi cháu nghe được không?”

Amoon nghe vậy, cũng phấn chấn tỉnh thần, bò dậy khỏi lồng ngực của Mạnh Văn, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh ấy.

Mạnh Văn đơ ra.

Câu chuyện của họ?

“Cậu, họ rất yêu nhau đúng không ạ?” Leo suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

“m. Daddy có yêu mami không ạ?” Amoon hùa theo hỏi một câu.

Mạnh Văn gật đầu: “Bố rất yêu mami của hai đứa.” Điểm này thì không thể phủ nhận.

“Thế tại sao họ lại chia tay?” Leo lại hỏi.

“Có phải daddy chọc mami giận không?” Amoon tỏ ra nghiêm túc.

Anh ấy nghĩ ngợi, vấn đề này có chút phức tạp.

"Leo, Amoon..." Anh ấy thật sự không biết nên trả lời như thế nào.

“Cậu, đừng nói với cháu gì mà chờ tụi cháu lớn lên rồi sẽ biết, bây giờ cậu cứ nói với tụi cháu đi, cách nhìn của cậu có lẽ sẽ khách quan một chút. Cậu Mạnh Ngọc luôn hướng về việc nói đỡ cho bố, đì Dao và đì Quân cũng sẽ hướng theo nói đỡ thay mẹ, cho nên không ai nói chính xác cả Chỉ có cậu và cậu Mạnh Dương mới nói lời công bằng, cháu muốn biết suy nghĩ của hai người.”

Leo nói cũng rất có lý.

Mạnh Văn ngỡ ngàng nhìn cậu. Đứa nhỏ này mới hơn bốn tuổi, tư duy lại nhanh nhạy như vậy khi lớn lên sẽ như thế nào đây?

“Cậu?” Amoon gọi anh ấy.

Đối mặt với đôi mắt trong veo của hai đứa nhỏ, Mạnh Văn có cảm giác, nhưng chuyện của 'Vân Khanh và Hi Thần cũng quá phức tạp, làm sao có thể nói rõ ràng cho được?

Anh ấy thở dài: “Daddy của các cháu rất yêu mami của các cháu. Hơn nữa, cậu tin mami của hai đứa cũng rất thương dađdy của hai đứa. Nhưng có rất nhiều chuyện khiến mami của mấy đứa hiểu lầm, mẹ tụi cháu đau lòng nên mới ra nông nỗi như hiện giờ.”

Anh ấy hít một hơi thật sâu. Được thôi, cứ để anh ấy phổ cập một chút cho hai bé cưng, chí ít phải giúp Hi Thần thanh minh một chút. Có hai đứa nhỏ, sau này con đường của họ cũng có thể đi suôn sẻ hơn. Anh ấy tin trái tim của Vân Khanh vẫn còn trên người của Hi Thần.

“Là có người phá hoại bố mẹ đúng không?” Leo nhìn rõ mọi việc.

Mạnh Văn gật đầu: “Sau này, hai cháu sẽ từ từ gặp rất nhiều người. Ở đây có rất nhiều người không hy vọng daddy và mami của hai đứa ở bên nhau, đã gây ra nhiều hiểu lầm cho họ, cuối cùng. mami của cháu đau lòng mà rời đi. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hai đứa cũng thấy có người chú nào đó đối tốt với mami cháu, nhưng mami cũng không gả cho họ, tại sao vậy? Cậu nghĩ là vì mami cháu vẫn còn thương daddy.”

Amoon gật đầu hơi mạnh, cô bé thích nghe câu này.



Leo lại lên tiếng hỏi: “Cậu, cháu muốn biết có nhữngai phản đối họ bên nhau?”

Mạnh Văn lại thán phục một lần nữa, tên nhóc này rất đễ đàng nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

Anh ấy nghĩ ngợi, vẫn quyết định làm rõ mối quan hệ cho hai đứa nhỏ. Thế đạo hiểm ác, ai biết ngày nào đó cả hai chạm mặt những người kia thì sao?

Thế là anh ấy nói cho Leo biết về mối quan hệ giữa nhà họ Mộ, nhà họ Thẩm, nhà họ Mạnh và nhà họ Sở với daddy mami của cậu.

Cái đầu nhỏ của Amoon gật gù. Không lâu sau, cô bé tựa vào lồng ngực của Mạnh Văn rồi ngủ thiếp đi.

Đôi mắt của Leo lại sáng rỡ, cậu nghe Mạnh Văn nói hết.

“Leo, cậu kể cháu nghe mấy chuyện này là hy vọng trong lòng cháu có sự tính toán, biết được. những người nào có ác ý, mami cháu không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ cho hai đứa, chúng ta cũng có chỗ không thấu đáo, thế giới của người lớn rất phức tạp.”

Mạnh Văn không biết nên kể chuyện đơ bẩn này đối với một đứa trẻ bốn tuổi thế nào.

Ngược lại Leo nghe xong những mối quan hệ phức tạp này, lại rất bình tĩnh mà gật đầu: “Cậu, cháu đã hiểu, cháu đã rồi những chuyện này, cháu chỉ muốn chuẩn bị tâm lý. Cháu cảm thấy mami tất sợ hãi, sợ sẽ có người gây bất lợi với tụi cháu, giới truyền thông vạch trần tụi cháu nên mẹ mới đưa hai anh em tới nơi này, không cho đi nơi nào khác. Nhưng đây không phải cách lâu dài. Có lúc mami sẽ học theo đà điểu, nghĩ rằng nếu vùi đầu xuống thì sẽ không sao cả.”

Leo nói xong thì chau mày, dáng vẻ của cậu cực kỳ giống Mộ Hi Thần, nhưng lời cậu nói cũng khiến Mạnh Văn thấy đau lòng. Đứa nhỏ thông. minh từ sớm, bắt đầu thông cảm, hiểu chuyện và hiểu cho mẹ từ lâu.

Anh ấy ôm Leo trước ngực: “Leo, năm xưa ông. cố đã nói với mami cháu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nơi này mãi mãi là nhà mẹ đẻ của cô ấy. Năm đó mami cháu bất đắc dĩ mới vội vàng rời khỏi, không muốn liên lụy đến chúng ta. Điều này khiến cả nhà rất giận. Mọi người không sợ bị Leo, cháu đừng học theo mami điểm này. Có bất kỳ chuyện gì, hai đứa đều có người trong nhà đứng, phía sau, không cần sợ gì cả, có hiểu chưa?”

Leo tựa vào trong lòng của Mạnh Văn rồi gật đầu: “Vì vậy lúc vừa mới trở về, mami nói là mình đã làm sai, muốn ông cố tha thứ, đúng không ạ”

Mạnh Văn gật đầu: “Ông cố trách mami, là trách cô ấy thà một mình chịu bao nhiêu vất vả cũng không chịu nói cho chúng ta nghe. Cả nhà cứ nghĩ mami cháu đã không còn, sau đó đi tìm cô ấy cũng chỉ tìm ở trong nước. Không ngờ mami cháu lại ra nước ngoài, vì trên người cô ấy không có chứng minh thư. Nếu không, mọi người cũng sẽ không để mấy mẹ con cực khổ bao nhiêu năm như. thế đâu. Thấy sức khỏe của mami cháu yếu như vậy, đợi trời sáng mà ông cố biết thì lại nổi trận lôi đình nữa.”

Leo gật đầu: “Cháu sẽ nhờ Amoon dậy sớm qua chơi với ông cố. Em ấy rất giỏi dỗ dành người khác, ông cố chắc chắn sẽ không tức giận.”

Mạnh Văn mỉm cười và sờ đầu của Leo: “Vậy còn cháu?”

“Cháu? Cháu muốn gọi điện cho Tử Du và Ny Na, nhờ họ sắp xếp công việc ổn thỏa. Bây giờ còn quá sớm, gọi qua thì sẽ ảnh hưởng họ nghỉ ngơi.” Giọng nói của Leo dần dần nhỏ lại, rốt cục cũng ngủ thiếp đi.

Dù gì cũng là trẻ con, giày vò qua lại thế này chắc là mệt rồi.

Nhưng đứa bé này đúng là quá hiểu chuyện, quá giỏi giang.

Mộ Hi Thần gần như bay tới biệt thự nhà họ Mạnh, trời còn chưa sáng thì anh đã nhận được cuộc gọi của Mạnh Dương, một khắc cũng không. đừng mà lái xe qua đây ngay. Mạnh Dương đánh tiếng với quản gia, anh đi một mạch vào phòng, của Mạnh Văn mà không có bất kỳ trở ngạ

Thấy anh vào, Mạnh Dương ngáp một cái: “ Chậc, chẩn đoán sơ bộ là viêm phổi, truyền địch chắc tới trời sáng là hết thì có thể hạ sốt rồi. Anh. qua trông đi, đợi truyền hết thì tự mình rút ra, không thành vấn đề chứ?”

Mộ Hi Thần gật đầu, ánh mắt chỉ tập trung. lên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đưới ánh đèn lờ. mờ.

“Bọn trẻ đang ở chỗ của anh cả, anh yên tâm. đi. Tôi sang phòng bên cạnh ngủ một chút, ngày. mai còn phải đi làm, có việc gì thì anh gọi tôi.” Mạnh Dương ngáp xong rồi đi ra ngoài.

Mộ Hi Thần kéo ghế qua, nhẹ nhàng đặt ở cạnh giường.

Vì bị sốt, sắc mặt của Tống Vân Khanh đỏ Đừng bất thường, ngủ không ngon giấc, hàng lông mày nhíu chặt.

Anh sờ vào trán cô, còn rất nóng.

Khóe môi của Tống Vân Khanh nhợt nhạt, rất khô.

Mộ Hi Thần đứng đậy rót một ly nước ấm, bên. giường có đặt một giá truyền dịch, anh tháo giày, leo lên bên kia giường, nhẹ nhàng đỡ cô dậy và đưa ly nước đến bên môi cô.

Môi của Tống Vân Khanh vừa chạm vào nước. thì há miệng uống một ngụm lớn, uống cạn cả ly.

Mộ Hi Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Tống Vân Khanh mở mắt, thấy anh thì ngỡ' ngàng, sau đó cười xán lạn, giọng khàn khàn gọi tên anh: “Mộ Hi Thần!”



Anh đang cẩm ly không và ngây người nhìn Tống Vân Khanh lại ngủ thiếp đi.

Nụ cười vừa rồi đột nhiên chiếu sáng bầu trời của anh, vô cùng chói lọi.

Trong lúc không có ý thức, Vân Khanh thấy anh, nở nụ cười như thế khiến trái tìm anh xao xuyến, ở sâu thẳm trong lòng cô, trong tiểm thức của cô, Tống Vân Khanh vẫn còn yêu anh, chắc chắn là vậy.

Leo mở mắt thức dậy, cậu Mạnh Văn đã không còn ở trên giường. Cậu nhìn sang em gái ngủ bên cạnh và nghĩ thẩm: “Toang rồi

Cậu nhanh chóng gọi em gái đậy: “Amoon,mau dậy đi đi, chúng ta đi thăm mami, sau đó em phải đi dỗ đành ông cố nữa.”

Amoon mơ mơ màng màng dụi mắt, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, cô bé lập tức tỉnh táo: “Ố, em quên mất, mami đang bị bệnh.”

Leo nói: “Cậu Mạnh Dương là bác sĩ, mami chắc chắn không sao. Nhưng mami bị bệnh thì ông cố chắc chắn sẽ lo lắng, hôm nay em sang, chơi với ông, anh gọi điện cho anh Tử Du, nói cho anh ấy biết cứ sắp xếp công việc và đừng chờ mami.” Leo sắp xếp đâu vào đ:

Amoon ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người nắm tay nhau đi xuống phòng dưới lầu, vừa tới ngoài cửa thì bắt gặp cậu Mạnh Dương.

từ trong phòng đi ra, cả hai vội chạy đến: “Cậu, cậu, mami sao rồi?”

Mạnh Dương thấy hai đứa nhỏ, mỉm cười và ra hiệu im lặng. Anh ấy ngồi xổm xuống và nói nhỏ: “Mami không sao, hai cháu đừng lo. Cô ấy chỉ hơi mệt, cần nghỉ ngơi tử tế, hai đứa đừng làm ồn mami có được không?”

Cả hai gật đầu: “Tụi cháu biết rồi, tụi cháu muốn thăm mẹ được không cậu?”

Mạnh Dương gật đầu, đứng dậy đẩy cửa ra.

Thấy Mộ Hi Thần ngồi ở bên giường, hai đứa. trẻ đơ người và nhìn nhau.

Anh thấy hai đứa nhóc mặc đồ ngủ thì cũng. ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười tươi.

Cả hai nhẹ nhàng đi tới bên giường, một đứa sờ tay mami đang để bên ngoài, một đứa rón rén sờ trần của mami.

Leo nói khẽ: “Không nóng nữa, đỡ nhiều rồi.”

Amoon kiểng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên trán mami: “Mami, mẹ phải mau chóng khỏe lại nhai”

Tống Vân Khanh hơi nhúc nhích, Amoon vội che miệng của mình và nhìn Leo.

Leo nghiêm túc nhìn Mộ Hi Thần: “Chú tới chăm sóc mami ư?

Anh ngồi xổm xuống, hai người nhìn nhau, gật đầu: “Phải, chú tới chăm sóc cô ấy, hai đứa yên tâm di."

Amoon nói: “Mami thường hay bị vậy, tụi cháu không sợ. Nhưng bây giờ cháu phải đi thăm ông cố, Leo phải gọi điện cho anh Tử Du và chị Nự. Na, Đại Soái tới thật đúng lúc, chú ở cạnh mami đi, tại cháu đi đây.”

Mộ Hi Thần nghe con gái nói năng mạch lạc, anh vừa thấy kinh ngạc vừa thấy chua xót, tụi nhỏ không hề hoảng sợ chút nào, xem ra đã quá quen thuộc với chuyện này rồi.

Leo nhìn đồ của mình và em gái, bèn nói với Amoon: “Chúng ta đi thay đồ trước, không thể mặc thế này ra ngoài.”

Hai anh em nắm tay nhau, rón rén trở về phòng thay đổ, hoàn toàn không cần trợ giúp..Amoon mặc cho mình chiếc váy hồng, Leo mặc áo. thun trắng và quần shorts xanh đậm, đứng ngay. ngắn chỉnh tể trước mặt Mộ Hi Thần. Nhìn bọn trẻ, anh cảm giác trái tim mình sắp tan chảy.

“Amoon, em đi thăm ông cố trước đi.” Leo đặn đò em gái.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời và đi ra. Mami bị bệnh, cô bé cực kỳ ngoan.

Leo thấy em gái đi rồi, quay đầu nhìn Mộ Hi Thần, lại liếc sang mami trên giường. Cậu chỉ về hướng cửa, ra hiệu cho anh ra ngoài với mình một chút.

Tuy Mộ Hi Thần ngạc nhiên, nhưng cũng theo. con trai ra ngoài. Anh ngồi xổm xuống ngang tầm. mắt với Leo.

Leo chân thành nhìn anh và nghiêm túc nói: “ Nghe nói người nhà của chú không thích mami cháu, còn làm tổn thương bà ấy.”

Mộ Hi Thần cau mày, ai nói cho cậu nghe mấy chuyện này, là Vân Khanh ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.