Chương trước
Chương sau
Leo trèo lên bờ, lau nước trên mặt, trừng mắt nhìn cô bé đã đẩy người: “Xin lỗi ngay!”

Cô bé sợ hãi lài lại một bước: “Tôi, tôi không cố ý.”

“Không cố ý cũng là lý do sao? Leo tức giận hồi.

Cô bé cố giữ bình tĩnh: “Chẳng phải cô ấy không sao rồi sao, tôi cũng đâu có cố ý, xin lỗi gì chứ!”

Leo tức giận đến mức mặt mày căng phồng. lên, vệ sĩ đi theo bọn họ cũng đi tới, bị cậu trừng một cái quay trở về.

Mộ Hi Thần bế Moon lên bờ, vừa rồi Moon chỉ bị sặc nước, hơi sợ một chút, bây giờ đã ngoan ngoãn nằm trong lòng của Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần ôm cô bé đi về phía chiếc ghế nằm, Leo thì tiếp tục nhìn chằm chằm cô bé đó, bắt cô bé xin lỗi.

Vệ Hồng Phi đưa mắt nhìn theo Moon, thấy Moon đang nhìn về phía bên này, cậu ta lập tức lớn tiếng với Leo: “Cậu ở đâu nhiều lời làm gì, chuyện đơn giản thôi mà.” Nói rồi, cậu ta tiến tới đẩy cô bé đó xuống nước.

Cậu ta quyết không thể để mất mặt trước cậu bé này, không phải chỉ để trút giận cho Moon sao? La hét có ích lợi gì? Hãy dùng hành động thực tế. chứng minh thành ý của mình.

Leo ngạc nhiên nhìn Vệ Hồng Phi, chẳng thèm nhìn cô bé đang khóc quấy trong nước, đi thẳng về phía Mộ Hi Thần và Moon.

Bất luận là chàng trai vênh váo như một con công trước mặt cậu bé hay cô bé đang vùng vẫy trong nước, cũng không liên quan gì đến cậu.

Cô bề dưới nước nhanh chóng được người lớn kéo lên bờ, sau đó là một trận gào khóc dữ độ

lồng Phí nhìn thấy Leo đang đi về phíMoon, cậu ta cũng đi theo.

“Moon, cậu không sao chứ?” Cậu ta còn chưa. chạy tới chỗ thì đã mở miệng hỏi.

Leo lạnh lùng ngăn cản: “Cút đi! Còn lại gần em gái tôi tôi sẽ đánh cậu đấy!”

Hai tay Vệ Hồng Phi đẩy trước ngực Leo: “Cái gì mà em gái cậu? Tôi còn chưa nói Moon là em gái tôi đấy.”

Cậu ta còn chưa nói xong, Leo đã đấm vào mũi Vệ Hồng Phi: “Cậu cũng xứng!”

Vệ Hồng Phi sững sờ, từ nhỏ đến giờ, cậu ta chưa từng bị đánh như thế? Ai đám đánh cậu ta?

Vậy mà cậu bé trông thấp hơn cậu ta lại đám. đánh cậu ta!

'Vệ Hồng Phi chỉ cảm thấy mặt mũi mình đều đâu, sau đó tê tê, một cô gái khác bên cạnh kêu. lên: “Vệ Hồng Phi, cậu chảy máu mũi rồi!”

'Vệ Hồng Phi cảm thấy như có nước mũi chảy ra, cậu ta lấy tay lau đi, cúi đầu nhìn, trên tay đính đầy máu.

Cậu ta sợ hãi khóc lên oa oa, rồi ngồi bệt xuống đất.

Leo cau mày và ném cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng, rồi quay người bỏ đi.

Bùi Huy Huy nghe thấy tiếng khóc quen thuộc thì vội vàng chạy lại, nhìn thấy Vệ Hồng Phi mặt mày đầy máu lập tức sợ hãi, đây chính là tổ tông. của nhà họ Vệ, anh ta vội vàng dìu Vệ Hồng Phi đang ngồi dưới đất dậy.

“Hồng Phi, bị sao thế? Sao thành ra thế này?” 'Vừa rồi anh ta không có chú ý đến bên này, nghĩ cậu ta trêu chọc cô bé thì có thể xảy ra chuyện gì được? Mà đây cũng đầu phải lần đầu tiên cậu ta trêu đùa như vậy.

Không ngờ xảy ra chuyện mà còn khiến bản thân chảy máu.

“Cậu ta, là cậu ta! Cậu ta đánh cháu, cậu, cậu đánh cậu ta cho cháu!” Vệ Hồng Phi chỉ vào Leo kêu lên.



Vệ sĩ của Leo đứng cách sau Leo hai bước, im lặng không nói gì.

Bùi Huy Huy nhìn cậu bé kiêu ngạo, lập tức nở một nụ cười hung dữ: “Được rồi, đừng khóc nữa, xem cậu làm sao dạy dỗ cậu ta giúp cháu”

'Nói xong, Bùi Huy Huy giơ tay lên định tát cậu bé, chỉ là, tay anh ta còn chưa kịp giáng xuống thì đã bị người đàn ông ngồi trên ghế đá vào ngực, đồng thời người đàn ông nãy giờ đứng chắp tay sau lưng bên cạnh cũng giơ chân lên đá về phía anh ta.

Bùi Huy Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta bị đá mạnh vào ngực và vai cùng một lúc, đặc biệt là cú đá vào ngực gần như khiến anh. ta chết ngạt ngay lập tức, xung lực mạnh mẽ. khiến anh ta nhanh chóng lùi lại, rơi phịch xuống. bể nước.

Mộ Hi Thần đứng dậy, vươn cánh tay dài ra, ôm Moon vào lòng, nhìn vệ sĩ phía sau Leo, nói với Leo: “Chúng ta đi chỗ khác bàn chuyện của. chúng ta thôi?”

Leo khẽ gật đầu, Mộ Hi Thần mỉm cười, vươn. cánh tay dài ôm Leo lên, vệ sĩ tiến lên một bước.

Mộ Hi Thần bình tĩnh nói: “Cùng đi thôi, chú sẽ không làm hại bọn họ.” Leo gật đầu với vệ sĩ, ý bảo anh ta đi theo.

Moon nhìn anh trai đang ngồi trên cánh tay đối diện với mình, sau đó nghiêng đầu nhìn Mộ Hi "Thần, và vòng tay ôm lấy anh trai và Mộ Hi Thần: “Em thích hai người.”

Nụ cười trên môi Mộ Hi Thần càng thêm nồng đậm.

Leo cau mày, không nói gì. Mộ Hi Thần bế hai nhóc con rời khỏi bể bơi, đi tới khu nghỉ ngơi bên ngoài, vẫy tay bảo phục vụ mang hai ly nước trái cây đến cho hai bảo bối.

Người vệ sĩ đứng phía sau Leo và Moon, cảnh giác nhìn Mộ Hi Thần.

'Thực ra, Mộ Hi Thần đã ở cùng bọn họ mấy ngày nay, anh biết vệ sĩ của bọn họ sẽ không đễ dàng động thủ, hơn nữa bọn họ cũng không giống. những đứa trẻ con nhà giàu, không được phép làm cái này không được phép làm cái kia, hai nhóc. này rất tự do, cũng rất hiểu chuyện, chỉ có vệ sĩ mà không có bảo mẫu, rất độc lập cũng rất giỏi giang.

Điều này khiến Mộ Hi Thần càng lúc càng, thích bọn chúng, cũng càng cảm thấy ray rứt.

“Đại soái, sao chú lại ở đây?” Moon nhấp một ngụm nước trái cây do người phục vụ mang tới, nghiêng đầu h‹

Mộ Hi Thần mỉm cười, xoa đầu cô bé, lại nhìn Leo: “Leo, chúng ta nói chuyện được không?”

“Nói chuyện gì?” Leo thờ ơ nhìn khuôn mặt giống mình.

Mộ Hi Thần nhìn cậu: "Chú muốn theo đuổi lại mẹ của cháu, hi vọng hai cháu không phản đối."

“Được, được! Đại soái, cháu ủng hộ chú! Cháu muốn chú làm bố bọn cháu.” Moon lộ ra vẻ hưng phấn.

Leo lườm em gái mình, Moon co người lại, cúi đầu uống nước trái cây.

“Đừng dùng chúng cháu để ép mẹ, ai theo đuổi mẹ đều đối xử với bọn cháu rất tốt, nhưng đừng nghĩ tốt với bọn cháu thì sẽ cưới được mẹ.” Leo lạnh nhạt nói.

Nghe đến đây, Vân Khanh có vẻ rất được nhiều người theo đuổi, ánh mắt của Mộ Hi Thần tối sầm lại.

Vốn dĩ, một người phụ nữ như Vân Khanh tự. nhiên sẽ có một người đàn ông biết quý trọng cô.

“Chú biết, chỉ là chú không muốn các con ghét chú, hay là, chúng ta có thể làm bạn.” Mộ Hi 'Thần cố giữ tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Dựa trên thông tin mà Mạnh Ngọc cung cấp, cùng với sự quan sát mấy ngày nay của mình, anh quyết định không lấy thân phận ra ép bọn trẻ, thật lòng muốn kết bạn với con.

Leo có hơi bất ngờ. Cho dù cậu bé nhận thức sớm, cậu bé cũng không phải là một đứa trẻ bốn tuổi, được tôn trọng, được đối đãi bình thường như một người lớn, nó khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu.

“Cháu không cản chú đến gần mẹ cháu, nhưng cũng sẽ không giúp chú, nếu chú làm tổn thượng mẹ, cháu nhất định sẽ không khách sáo với chú, đối với chúng cháu mà nói, không có bố chúng cháu vẫn trưởng thành được, có hay không. cũng chẳng sao, cháu chỉ không muốn làm mẹ đau lòng.” Giọng điệu của Leo có phần trịnh trọng, cũng có phần nhượng bộ.

Mộ Hi Thần thở phào một hơi.

Anh lấy ra một tấm thẻ đưa cho Leo: “Đây là lạc của chú, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì cũng có thể đến tìm chú, chú nhất định. sẽ xuất hiện.” Đây là sự đảm bảo và cam kết của anh.



“Sao chỉ cho anh ấy? Chú đẹp trai cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!” Moon không chịu yên, nói.

Mộ Hi Thần mỉm cười và lấy một chiếc thẻ khác cho Moon, nhìn con gái mình với ánh mắt đầy yêu chiều.

Moon cầm tấm thẻ nhỏ, thích thú nghiêng, đầu nói: "Vậy, nếu cháu gọi cho chú kêu chú đi chơi cùng cháu có được không?”

Mộ Hi Thần cởi mũ bơi trên đầu cô bé ra, xoa xoa da đầu cho cô thư giãn: “Nếu lúc đó chúng, không có bận việc thì không thành vấn để.”

Ánh mắt của Leo dịu đi, nếu Mộ Hi Thần trực tiếp nói “được”, cậu bé sẽ cho anh ít điểm hơn. 'Trước giờ Tống Vân Khanh luôn thành thật với bọn họ, chưa từng lừa đối.

Cho nên, nếu Mộ Hi Thần đồng ý hoàn toàn với yêu cầu của Moon, thì chứng tỏ lời nói của anh không đáng tin, bởi vì anh chắc hẳn sẽ rất bận, cậu bé đã từng tra thân phận của anh rồi.

“Trong thâm tâm Leo biết rằng người đàn ông. này là bố của cậu và Moon. Nhưng mẹ lại không chịu nhận bố, chứng tỏ chú này đã từng làm tổn thương trái tim của mẹ, nhưng chú Tô, chú Diệp và những người ở nước Anh, nhiều đàn ông đối xử tốt với mẹ như thế, xuất sắc như thế, nhưng mẹ lại chẳng muốn gả cho ai trong số họ, có lẽ trong. lòng mẹ, vẫn còn vị trí của chú ấy.

Cậu bé sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh, lớn lên rồi thì có thể bảo vệ cho mẹ và em gái, người như bố thật ra có hay không cũng được, cậu bề cũng chẳng quan tâm, chỉ cần mẹ và em gái vui vẻ là được.

Hôm nay cậu bé không có ác cảm với người đàn ông này giống lúc ở sân bay, là vì cậu bé biết em gái cậu bé thích chú ta, mấy ngày nay, cậu bé không cho phép em gái nhắc chú ta trước mặt mẹ, nhưng Moon lại thường xuyên nhắc chú ta với cậu, Moon thích chú ta, thế thì cậu bé có thể nhường một bước.

Sự dịu đàng chăm sóc của chú ta đối với em. gái mình khiến Leo cảm thấy rất hài lòng.

“Chính là bọn họ!” Phía sau đột nhiên truyền. đến một giọng nói

Ánh mắt của Leo bị thu hút, chỉ thấy Vệ Hồng. Phi dẫn theo một đám nam nam nữ nữ đi về phía bên này.

Đi phía trước là một nam một nữ, trong lòng người nam ôm một bé gái đang khóc, Bùi Huy Huy ướt sũng đi theo sau Vệ Hồng Phi, máu mũi của Vệ Hồng Phi đã được xử lý nhưng trên mặt vẫn còn vết nước mắt chưa khô.

Leo cười khinh bi, thằng nhóc hư đốn này chắc là thằng nhóc trẻ trâu trong lời đồn rồi, và con bé đang được bế trong lòng đó nữa.

Quả nhiên, không có người lớn hư thân thì lấy đâu ra ấy thằng nhãi chứ?

Leo đứng đậy, nhìn cả đám không chút sợ hãi.

Moon thì thẩm với Mộ Hi Thần: “Chú đẹp trai, bọn họ dẫn người lớn đến đánh nhau với chúng ta rồi. Trong giọng nói của cô bé có sự phấn khích.

Mộ Hi Thần quay lưng về phía họ, không quay đầu lại, hỏi Leo: “Sợ à?"

Leo bĩu môi: “Có gì mà sợ chứ? Chẳng qua là một đám người lớn hung hăng cùng hai nhóc trẻ trâu mà thôi."

Người đàn ông bế đứa trẻ nhìn theo hướng Vệ Hồng Phi chỉ, hung hăng nói với Leo: “Mày là con của ai? Gọi bố mẹ mày lại đây!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Leo căng thẳng, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên có hơi hói đầu: “Ông tìm bố mẹ tôi làm gì?”

Người đàn ông sửng sốt, không ngờ đứa nhỏ này lại có khí chất cứng cỏi như vậy, nếu không phải gia cảnh hiển hách, thì làm sao có thể nuôi lớn một đứa trẻ như vậy, nghĩ đến đây, ông ta không khỏi đè đặt, lỡ như là con của một nhân vật hiển quý nào đó, đắc tội e là không hay.

Người phụ nữ bên cạnh ông ta không quan tâm đến điều này, tức giận nói: “Mày còn nhỏ như thế sao lại có thể ra tay độc ác? Còn dám đẩy con gái tao tế xuống nước, gọi bố mẹ mày ra đây, 'không dạy đỗ con cái đàng hoàng là trách nhiệm của bọn họ, cả nhà các người đều phải xin lỗi con gái tao, tao phải truy cứu trách nhiệm của các người với pháp luật!”

Leo nghe cô ta nói xong thì nhìn sang Vệ Hồng Phi, không ngờ Vệ Hồng Phi lại giương ánh mắt đắc ý nhìn cậu, còn cô bé trong lòng người đàn ông bắt gặp ánh mắt của cậu cũng vùi đầu vào trong lòng bố mình.

Mộ Hi Thần nghe được những lời vô lý này, vốn đĩ muốn xem chuyện này Leo có thể tự mình giải quyết được không, nhưng khi nghe thấy giọng. nói của người đàn ông phía sau chính là tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Ích Tuấn, anh không muốn làm xáo trộn thêm, dù sao chỉ cần anh quay đầu lại, mọi người có thể đoán được quan hệ của anh và Leo thông qua gương mặt của bọn họ, anh không muốn gây chuyện phiền phức, có vệ sĩ của Leo ở đây, Leo sẽ không chịu thiệt.

'Nhưng Mộ Hi Thần không đành lòng nghe bọn họ lẫn lộn trắng đen như vậy, quan anh và Vân Khanh từng bước đi đến hôm nay chính là do những thứ ngoài lề đó gây nên, bây giờ lại có người đổ oan con trai anh như thế này, nó mới có bốn tuổi, mà đã bị vu khống, bảo anh làm. sao mà nhịn được?

Nghĩ tới đây, anh vội vàng đứng dậy xoay người lại: “Cô nói cái gì? Cô nói ai đẩy con gái cô xuống nước?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.