Chương trước
Chương sau
Quản lý tập đoàn đầu tư Duệ Dật đã sớm sắp. xếp chỗ ở cho bọn Tống Vân Khanh ở trong nước, là một khu biệt thự thuộc tập đoàn, tên là Di Cẩm Viên, cách biệt thự Hoa Đằng và chung cư Tình Xuyên không xa.

Biệt thự của bọn họ là tòa lớn nhất xa hoa nhất trong vườn, tổng cộng có năm tầng.

Tống Vân Khanh đi dạo một vòng, lên kế hoạch trang trí cùng Bạch Tử Du và Thạch Ni Na, sau đó một đội người ở vào khách sạn hoàng gia dưới trướng Duệ Dật.

Trong phòng tổng thống, Ni Na thu đọn hành lý xong, Tống Mộ Nhược chạy khắp nơi nhìn một chút, hưng phấn không thôi, Tống Mộ Triết bề ngoài trầm ổn, cũng không khỏi tò mò đi khắp nơi, đây là lần đầu tiên bọn họ ở trong khách sạn lớn như vậy.

"Leo, em nghĩ không khí ở Trung Quốc tốt, tốt hơn nhiều so với London." Với quả bóng trong. tay, Moon đứng trên ban công và nhìn vào bầu trời trong xanh, cảm thấy xúc động.

Leo không lên tiếng, rõ ràng là đồng ý với em gái mình.

Moon liếc mắt nhìn mẹ bận rộn bên trong với chị Nina, anh Tử Du, kéo Leo ra ban công, đứng. trước cửa kính:"Anh ơi, mẹ không vui.”

Leo quay đầu lại nhìn mẹ, gật đầu, kéo tay em gái nói: "Moon, đừng nhắc đến người đàn ông đó với mẹ, cũng không nên nhắc đến chuyện muốn bố, như vậy mẹ sẽ không vui. Ba người chúng ta ở cùng nhau đã rất hạnh phúc, em ngoan ngoãn. nghe lời đi, anh trai sẽ bảo vệ em với mẹ, không có bố cũng không sao, được không?”

Moon cúi đầu, có chút buồn: "Em thực sự rất muốn có một người bố, em thích đại soái, bởi vì chú ấy giống anh. Nhưng mà, em không muốn mẹ không hạnh phúc, cũng không muốn anh không hạnh phúc. Được rồi, em nghe lời anh, sau này sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”

Nói xong, trong mắt đường như sắp khóc.

Ni Na lấy ra một xấp mẫu đơn xin việc cho Vân Khanh: "Sleye, đây là nhân viên ứng tuyển trải qua sàng lọc mà bộ phận nhân sự chuyển tới, cô xem qua một chút đi."

Vân Khanh nhận lấy, nghiêm túc lật xem, vừa mới lật mấy cái, liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Ni Na khó hiểu tiến lại gần xem: "Có gì đặc biệt sao?”

Vân Khanh lắc đầu: "Không phải, nhìn thấy người quen thôi.”

Cô rút ra ba tờ đơn, đưa cho Tử Du: "Giúp tôi điều tra quá khứ của ba người này.”

Tử Du tiếp nhận, Ni Na tiến lại gần đọc: “Hồng Hân, Trang Phi Nhi, Hướng Thần, có gì đặc. biệt? ”

"Không có, có quen biết mà thôi." Vân Khanh. thản nhiên nói.

"Các người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ba ngày kế tiếp cứ nghỉ ngơi, mỗi người chia nhau hành động, hai người bảo mọi người cũng tự đi tìm chỗ thả lỏng đi, qua ngày vài tới e là sẽ phải bận rộn đấy."

Ni Na và Tử Du chào tạm biệt hai bạn nhỏ rồi ai về phòng nấy.

Ba mẹ con tắm rửa, nằm trong giường lớn, Moon muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, mặc dù Leo cảm thấy hành vi này quá ngây thơ, nhưng nhóc thích những khoảnh khắc ấm áp với mẹ mỗi đêm.

Hôm nay hai bảo bối đều rất ngoan, dù sao máy bay nhỏ, đi lâu như thế, lại bị lệch múi giờ. nên rất mệt.

Kể được nửa câu chuyện, Moon đã ngủ thiếp đi và Leo nhắm mắt lại.

Vân Khanh cẩn thận đặt sách lên tủ đầu giường, đặt cánh tay mập mạp của Moon vào trong chẳn. Lại quay người nhìn con trai đôi mắt đen

Đã thấy con trai nhìn cô nhánh.

Vân Khanh mỉm cười, hôn lên trán cậu nhóc một cái: "Sao còn không ngủ? Không mệt sao?"

Leo đứng lên tắt đèn, sau đó chui vào trong ngực mẹ, Vân Khanh xoa đầu cậu: "Không buồn ngủ ư?”

“Mẹ, chỉ cần nhìn mặt con là mẹ đã nghĩ đến người ấy rồi sao?” Giọng Leo rất bình tĩnh.

Vân Khanh không trả lời, cô biết con trai nhất định sẽ hỏi chuyện này: "Leo, con đoán được thân phận của chú ấy rồi sao?”

Leo gật đầu trong vòng tay của mẹ: "Nhưng mẹ à, mẹ có nhận chú ấy hay không cũng không quan trọng với con, chúng con đã lớn lên mà không có bố."

Đối với cậu mà nói, có mẹ là đủ rồi, huống hồ cậu cũng rất nhanh đã trưởng thành, có bố hay không quan trọng sao?

"Leo, chú ấy là bố của con, bất kể giữa mẹ và chú ấy xảy ra chuyện gì, nếu con và Moon thích chú ấy, mẹ sẽ không ngăn cản, cũng không muốn lừa đối con. Nhưng các con là con của me, gia đình

đằng sau chú ấy rất phức tạp, mẹ sẽ không để các con sống với chú ấy." Leo là một đứa trẻ trưởng thành rất sớm, Tống Vân Khanh và cậu luôn giao tiếp trên cơ sở bình đẳng, bất kể điều tốt hay điều xấu, họ đều cởi mở và trung thực.

“Chúng con sẽ không đi với chú ấy, chúng con chỉ muốn mẹ thôi.” Leo xoa xoa cánh tay mẹ mình.

"Leo, mẹ xin lỗi, mẹ đã không cho con một gia đình trọn vẹn." Đây là điểu mà Tống Vân Khanh cảm thấy có lỗi nhất.

"Mẹ ơi, ba mẹ con chúng ta yêu thương lẫn nhau là đủ rồi. Tuy nhiên, mẹ vẫn còn trẻ và xinh đẹp như vậy, nếu mẹ muốn tìm một người đàn ông để sống cùng, con và Moon sẽ không phản đối, chỉ có điều người đàn ông đó, con và Moon cũng thích.” Leo thì thẩm.

Tống Vân Khanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Leo một cái, Leo cười khẽ: "Kỳ thật chú Tô với chú Diệp đều rất tốt. Hôm nay ba người kia nhìn qua cũng không tệ lắm.”

Tống Vân Khanh lại vỗ hắn một cái: "Nói bậy nói bại”

Leo cười nhẹ ôm mẹ, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ còn yêu bố không?"

Tay Tống Vân Khanh ôm con trai cứng đờ một chút, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng lẩm bẩm: '“Tình yêu quá xa xỉ.”

Leo đã ngủ thiếp đi, thông minh như thế nào cũng vẫn còn quá nhỏ, chuyện tình cảm, làm sao đơn giản như làm một chương trình.

"Tình yêu, đối với cô và Mộ Hi Thần mà nói, là thứ xa xỉ, không thể mua nổi.

Những đoạn quá khứ đó, cho dù ngọt ngào

hay đau đớn, cô đã chọn chôn vùi nó vào quá khứ.

Cô mang theo những kỳ vọng của ông ngoại và mẹ cô, cô sẽ sử dụng sức mạnh của mình để đạt được mục tiêu của bản thân, sẽ không dựa vào bất cứ ai. Người của cô là hai mươi sáu tuổi, nhưng trái tìm của cô đã già cỗi.

Đối với cô, điểu quan trọng nhất là hai đứa trẻ này, đây là người mà cô muốn bảo vệ, vì chúng, cô sẽ dốc hết tất cả, cho chúng đủ tình yêu, không để cho chúng giống như cô, hoặc giống như bố của chúng, có một cuộc sống bất hạnh như vậy.

Mặc dù bị lệch múi giờ nhưng Tống Vân Khanh vẫn dậy sớm, trong ba ngày tới, cô không sắp xếp công việc, sẽ gặp riêng những người bạn cũ.

Hai đứa trẻ vẫn còn ngủ.

Tống Vân Khanh rửa mặt đi ra liền nhìn thấy cô thấy Moon đã xoay người sang một bên, đôi chân mũm mñm đang đè lên bụng Leo, tư thế ngủ không đẹp, Tống Vân Khanh phải phí sức ôm con gái ra một chút.

Leo bi quấy rầy, dụi dụi mắt, mơ hồ nói: "Mẹ ơi, con ngủ thêm một chút nữa."

Tống Vân Khanh khẽ hôn lên trán cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, bảo bối.”

Điện thoại rung lên một chút, Tống Vân Khanh cầm điện thoại đi ra ban công nghe máy, là Mạnh Văn.

"Vân Khanh, sáng nay anh mới đám nói cho ông nội biết, hiện tại ông nội ầm ï muốn đi tìm em, em ở đâu?"

Huyết áp của ông nội có hơi cao, tối hôm qua ba anh em thương lượng, đợi đến sáng nay lại nói, nếu không đêm qua khỏi ngủ.

Sáng nay, đợi đến khi ông nội đánh Thái Cực Quyền xong, y tá trong nhà đo huyết áp, sau khi hầu hạ uống thuốc xong, Mạnh Văn mới chậm rãi kể lại sự tình.

Kết quả ông nội vừa nghe liền đứng lên, Mạnh Văn vội vàng trấn an.

Mạnh Thiệu Nguyên nắm lấy tay cháu trai, hết lần này đến lần khác xác nhận:" A Văn, con nói thật sao? Vân Khanh thật sự không chết? Con không lừa ông nội đấy chứ?”

Mạnh Văn nhiều lần cam đoan.

Mạnh Thiệu Nguyên mừng rỡ như điên: "Vậy sao con không đưa con bé về nhà? Con bé đâu? Hả? Sao không mau đón con bé về? Đừng bao giờ để con bé ở bên ngoài nữa, đừng để con bé chịu ấm ức.”

Mạnh Văn ân cần an ủi: "Ông nội, ông đừng kích động, đừng kích động.”

Mạnh Thiệu Nguyên liên tục gật đầu: "Được, được được, ông không kích động, không kích động, ông khỏe mạnh, tốt. Con mau đi đón con bé về đi, chờ con bé đến, ông còn phải dạy đỗ con bé một trận! Nhiều năm như vậy cũng không biết trở về tìm chúng ta, đáng thương ông đây cứ nhớ thương nó như thết Phải dạy đỗ con bé mới được!

Mạnh Văn gật đầu: "Được, ông cứ dạy đỗ con bé cho nghiêm vào! Nhưng mà ông nội, Vân Khanh, con bé, không phải về một mình.”

Mạnh Thiệu Nguyên sửng sốt một chút: "Lập gia đình rồi ư? Không sao đâu, con bé không sao là được.”

"Không phải, ông nội, con bé, mang theo hai đứa con." Mạnh Văn cẩn thận nói.

Mạnh Thiệu Nguyên giật mình: "Con? Hai đứa con?”

Mạnh Văn gật đầu: "Vâng, thai long phượng, bốn tuổi, con trai giống Hi Thần, nhưng mà, Vân Khanh, không chịu nhận Hi Thần.”

Mạnh Thiệu Nguyên ngơ ngác tiêu hóa lời của cháu trai một chút, vỗ vỗ tay cháu trai: "A Văn, chuyện này không nên nhúng tay vào, để Vân Khanh tự mình làm chủ, chúng ta chỉ cần đứng về phía con bé là được rồi. Mấy năm nay nhất định 'Vân Khanh chịu rất nhiều khổ sở, đứa nhỏ này, haiz! Lão Tống nếu còn sống còn không đau lòng chết đi được?”

Mạnh Thiệu Nguyên đi vài bước: "Không được, A Văn, chúng ta đi đón Vân Khanh trở về luôn, không thể để chuyện năm đó lại tái diễn, 'Vân Khanh do nhà họ Mạnh chúng ta bảo vệ, hai đứa nhỏ cũng là người của nhà họ Mạnh chúng tal Đừng để nhà họ Mộ biết, nếu không lại giở trò với bọn họ!”

Bên này Tống Vân Khanh nghe được điện thoại của Mạnh Văn, quay đầu lại nhìn hai đứa. nhỏ còn đang ngủ trên giường: "Anh Văn, anh bảo ông nội ở nhà chờ đi, lát nữa em với hai đứa nhỏ sẽ qua gặp ông, đừng để ông phải qua đây.”

Đặt điện thoại xuống, cô đánh thức hai đứa nhỏ, Leo thì không sao, nhưng Moon vẫn chưa tỉnh, còn tỏ ra bất mãn.

Leo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp mẹ đỗ dành Moon, và Moon đã bị dính thủ đoạn của anh trai mình, ngay lập tức nín khóc.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tể cho hai đứa nhỏ, lại nói cho hai đứa biết sẽ đi gặp người nhà họ Mạnh và những điều cần lưu ý xong xui ra của.

Trước cửa khách sạn, chiếc Rolls-Royce của ông Mạnh đã chờ ở đó.

Ba mẹ con Vân Khanh lướt qua gia đình ba người Vệ Tử Kiệt, Bùi Tiêu Tiêu.

Moon và Leo được mẹ bế lên xe.

Con trai của Vệ Tử Kiệt, Vệ Hồng Phi quay đầu lại nhìn một cái, nói với Vệ Tử Kiệt: " Bố ơi, cô gái nhỏ vừa rồi thật xinh đẹp!”

Vệ Tử Kiệt quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Rolls-Royce rời đi, cũng không thèm để ý.

Bùi Tiêu Tiêu vỗ đầu con trai một cái: "Sao con cứ thích nhìn mấy cô gái nhỏ vậy chứ, con mới bao lớn đâu?”

Vệ Hồng Phi bất mãn quay đầu: "Đừng đánh vào đầu con, cẩn thận con con mách bà ngoại để bà dạy mẹ một bài học đó!”

Bùi Tiêu Tiêu tức giận đến cắn răng: "Tử Anh nhìn con trai anh đi, cái thói này học đâu ra đấy!”

Vệ Tử Kiệt không kiên nhẫn nói một câu: "Hai người có thể nhỏ giọng một chút được không? Đây chính là khách sạn hoàng gia đấy! Chú ý hình tượng xíu đi?”

Bùi Tiêu Tiêu không lên tiếng, để ý đến quần áo trên người.

Vệ Hồng Phi đắc ý liếc mắt nhìn mẹ một cái.

Nhà họ Mạnh.

Mạnh Thiệu Nguyên đứng trước phòng khách, đi tới đi lui, lo lắng chờ đợi. Hôm nay không phải ngày nghỉ, người nhà họ Mạnh đều không có ở nhà, phòng khách nhà họ Mạnh có vẻ. đặc biệt trống trải.

Xe chạy vào sân, dừng lại, cửa xe mở ra, người đầu tiên đi xuống một cậu bé nhỏ mặc quần tây màu đen, áo vest màu đen, áo sơ mi trắng, cậu xoay người đỡ cửa xe, trên xe lại đi xuống một bóng người nhỏ màu trắng.

Hai anh em đứng vững, nhìn xung quanh liền nhìn thấy ông cụ Mạnh chống gậy đứng ở nơi đó.

Mạnh Văn đứng ở phía sau ông cụ Mạnh mỉm cười nhìn bọn họ.

Tống Vân Khanh xuống xe, nhìn ông cụ Mạnh

đã già đi nhiều, trăm cảm xúc đan xen.

Hai đứa nhỏ không đợi mẹ đặn đò đã chạy về phía ông cụ, đến trước mặt cung kính đứng vững, cúi đầu hành lễ: "Chào cụ ạ!”

Giọng nói của trẻ con khiến nước mắt Mạnh Thiệu Nguyên rưng rưng.

Ông cụ vứt gậy đi, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống: "ÙI Chào các con Để cụ nhìn cho kỹ, để cụ xem nào! Bảo bối ngoan! Đúng là những đứa nhỏ. ngoan!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.