“Vân Khanh, đừng không cần anh.” Mộ Hi 'Thần áp mặt vào cổ cô, giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin.
Hai người đều không cử động.
Cảm nhận được chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ, Tống Vân Khanh trong lòng rùng mình một cái.
Mộ Hi Thần đang khóc.
Cô nhẹ nhàng quay người lại.
Mộ Hi Thần ôm chặt cô vào lòng: “Vân Khanh, đừng bỏ mặc anh, đừng không cần anh.”
Tống Vân Khanh bị anh ôm đến thở không nổi.
Trong bóng tối môi anh vuốt ve, tìm môi cô, hôn lên, anh mê muội như một đứa trẻ, hôn cô, ôm cô, không cho cô từ chối mà giãy giụa.
Anh sợ như vậy, sợ như thế, anh sợ mất đi
Tim Tống Vân Khanh một chút, mềm xuống một chút, nước mặt trượt trên khoé mi.
Mộ Hi Thần phát hiện, từng chút hôn lên giọt nước mắt của cô.
Anh đặt tay cô lên lồng ngực mình: “Vân Khanh, ở đây đều trống, tìm đưa em rồi.”
"Vận Khanh, tin anh, anh yêu em, anh chỉ yêu em.” Đây là câu nói nhiều nhất trong đêm nay.
Tống Vân Khanh không thể khống chế được nước mắt.
Cô yêu anh! Yêu anh đến nỗi không khống chế được.
Yêu người đàn ông tin cô, chiều cô, tim cô trừ anh ra cũng không còn ai khác.
Hai người đều không ngủ ngon, ôm lấy nhau mà đi ngủ, một người kẽ động người kia sẽ tỉnh dậy.
Như thể có sự hiểu ý ngầm, họ đều đang sợ hãi, đều sợ đối phương sẽ rời xa mình.
Nhưng mà, họ đều không nói chuyện, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ket-hon-chop-nhoang-co-vo-ngot-ngao-muon-chay-tron/3398439/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.