Mộ Hi Thần bật cười, hóa ra bởi vì chuyện này, anh đưa tay lên vuốt mái tóc cô.
“Đồ ngốc, anh là chồng em, em phải học các dựa dẫm, lợi dụng, chiếm giữ, muốn gì được nấy. Sau này em sẽ không còn cô độc nữa hiểu chưa? Ở bên cạnh anh em không cần khách khí.”
'Tay Tống Vân Khanh siết chặt, cô thật sự cảm thấy biết ơn anh.
Cảm ơn ông trời đã gửi người đàn ông này đến bên cạnh cô.
Mộ Hi Thần để cô ôm mình, mặc dù anh không biết được rốt cuộc cô đang nghĩ gì, nhưng sự buồn bã và cô đơn của cô khiến cho anh thấy đau lòng.
Ngay cả bố ruột cũng đối xử với cô như vậy, muốn cô lập tức tin tưởng một người mà cô không hể biết trước đây e rằng với cô sẽ rất khó khăn.
Có một số việc không thể vội vàng, anh có đủ kiên nhẫn, bởi vì cô là cô gái của anh.
'Tống Vân Khanh lẳng lặng ôm Mộ Hi Thần một hồi mới buông anh ra.
Mộ hHi Thần khoác vai cô.
“Đi thôi, đi lên bôi thuốc, nếu không ngày mai sẽ sưng lên không đám gặp ai đấy.”
'Tống Vân Khanh gật đầu, bất giác cô nhận ra nơi này là một nơi xa lạ, thoáng sững sờ một chút.
Cô dừng lại nhìn xung quanh.
“Đây là đâu vậy?”
Mộ Hi Thần cười khẽ, sau đó lắc đầu, đúng là ngượng ngùng quá rồi, phải làm sao bây giờ?
“Cứ đi theo anh.”
Anh đi về phía trước vòng tay ôm lấy cô.
'Tống Vân Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ket-hon-chop-nhoang-co-vo-ngot-ngao-muon-chay-tron/3398391/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.