Khi Thẩm Nghị nhận ra ông ta không nhận được bất kỳ lợi ích nào, không liên quan gì đến nhà họ Vệ, việc anh ta đổ lỗi cho Tống Vân Khanh không phải chuyện mà ông ta có thể quản nổi, dù sao cô vẫn chưa kết hôn, dù ông ta muốn bảo vệ thì cũng lực bất tòng tâm mà?
Thế là Vệ Đồng Phủ chân thành nói: "Hai nhà chúng ta, ai với ai, chuyện của con cái thì để chúng tự mình giải quyết, gọi Vân Khanh tới đây, ở trước mặt nó, kiểu gì tôi cũng phải trút giận cho nó."
'Ngô Mạn Lệ khó hiểu, khẽ cười nói: "Vậy được thôi, đù sao nếu ông Thẩm trách tôi, thì các người phải cầu xin cho tôi đấy.”
“'Đương nhiên, đương nhiên.” Đinh Linh Linh đồng ý.
“Không được, không được.” Vê Đồng Phủ khách sáo liên tục bảo.
"Bà Tống, gọi đại tiểu thư xuống đi, trong nhà có khách." Ngô Mạn Lệ ra lệnh.
Bà Tống vâng lệnh đi lên lầu, thấy Tống Vân Khanh lẳng lặng đứng ở góc cầu thang.
Bà Tống quay đầu liếc nhìn dưới lầu, biết cô đã nghe hết, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, nhưng cũng không bằng một cô gái bình thường.
Bà Tống khẽ gọi: "Tiểu Thư."
Tống Vân Khanh nhìn người duy nhất trong. nhà quan tâm đến cô, không muốn bà lo lắng: "Bà 'Tống, tôi không sao."
'Bà Tống thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: '"Tiểu thư, tiểu thư thật kiên nhẫn lúc nào cũng, phải cúi đầu dưới nhà của bản thân."
'Tống Vân Khanh không nói gì, nếu cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ket-hon-chop-nhoang-co-vo-ngot-ngao-muon-chay-tron/3398362/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.