Chương trước
Chương sau
Dinh tổng thống. Phong Dạ Minh không hề xa lạ với nơi này, trong mấy năm làm đội trưởng, hàng năm tổng cộng có mười mấy lần tới đây, đích thân báo cáo kết quả nhiệm vụ với tổng thống, nhưng lúc này anh không tới để báo cáo nhiệm vụ.

Dạ Nghiên Tịch lái xe, là xe của nhà họ Dạ, xe được miễn kiểm tra ở một số nơi vì thế khi vào dinh tổng thống cũng không quá phiền toái.

"Nghiên Tịch, chúng ta có quá đường đột không?" Phong Dạ Minh có phần lo lắng, dù sao thì trong tay họ cũng không hề có bằng chứng.

"Anh có biết thân phận trước đây của phu nhân tổng thống là gì không?" Dạ Nghiên Tịch hỏi anh, việc này là một bí mật không thể công khai đề cập, nhưng Dạ Nghiên Tịch biết.

Phong Dạ Minh thực sự không biết, anh ngạc nhiên nói: "Trước đây phu nhân có thân phận gì?"

"Thân phận của phu nhân khá giống với thân phận của anh bây giờ, vì thế, việc này chúng ta không thể nói trực tiếp với tổng thống, chúng ta nói với phu nhân, phu nhân sẽ hiểu được mọi việc mà chúng ta biết."

Phong Dạ Minh khẽ sững sờ, có điều Dạ Nghiên Tịch đã nói với anh, anh cũng tuyệt đối không nói với bất cứ ai khác, anh gật đầu.

Xe của Dạ Nghiên Tịch dừng ở bãi đậu xe bên ngoài khu nhà ở trong dinh tổng thống, quản gia nhanh chóng bước tới, ông nhận ra Dạ Nghiên tịch, liền lễ độ nghênh đón: "Dạ tiểu thư."

"Quản gia, tôi tới tìm phu nhân có chút việc, không biết phu nhân có thời gian không?" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói.

"Phu nhân đang ở phòng piano dạy công chúa luyện đạn, Dạ tiểu thư hãy vào đợi ở phòng khách trước, tôi đi mời phu nhân."

"Vâng!"

"Vị đây là?"

"Đây là chồng chưa cưới của tôi, Phong Dạ Minh."

"Chào Phong tiên sinh, anh là thiếu gia nhà họ Phong! Quản gia là người rất khéo léo, biết được cả thân phận của Phong Dạ Minh.

Phong Dạ Minh cũng rất ít khi hỏi về việc của gia tộc, cũng không rõ ông mình giúp nhà họ Phong gây dựng nền tảng gì ở chính đàn, nhưng xem ra sự cố gắng của ông cũng đã khiến danh tiếng gia tộc được bên ngoài biết tới.

Phong Dạ Minh gật đầu.

"Hai vị ngồi đợi một lát, tôi đi mời phu nhân." Quản gia nói xong liền quay người bước về phía cầu thang.

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi xuống sofa, đứng ở đây có thể cảm nhận được không khí hoàng gia uy nghiêm, sức mạnh tới từ hoàng gia này cho dù vô hình vô thanh nhưng vẫn tồn tại mãnh liệt.

Một lát sau, ở phía cầu thang có một bóng người nho nhã bước xuống: "Nghiên Tịch, tới rồi à." Giọng nói của Sở Duyệt vô cùng vui mừng.

Hai người đang ngồi trên sofa lập tức đứng dậy đón đệ nhất phu nhân, Dạ Nghiên tịch cười nói: "Phu nhân, hi vọng không làm phiền phu nhân."

Sở Duyệt mỉm cười lắc đầu: "Sao lại làm phiền chứ? Ta đang mong có người tới trò chuyện tâm sự, mẹ cháu không ở đây, Ly Nguyệt cũng ở nước ngoài."

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhìn bà, ánh mắt Sở Duyệt thì chú ý tới Phong Dạ Minh: "Vị này là?"

Khi Phong Dạ Minh tới báo cáo nhiệm vụ, thường tới khu vực văn phòng, chưa từng đặt chân tới khu vực này, vì thế Sợ Duyệt chưa từng gặp anh bao giờ.

"Anh ấy là Phong Dạ Minh, là chồng chưa cưới của cháu." Dạ Nghiên Tịch giới thiệu, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Sở Duyệt liền mỉm cười nhìn anh: "Chào cậu."

"Chào phu nhân." Phong Dạ Minh không dám sơ suất.

Sở Duyệt xua tay: "Ngồi xuống cả đi! Hai đứa cũng đừng gọi phu nhân nữa, khách sáo quá, hai đứa cũng gọi ta là mợ giống như Vũ Trạch, Vũ Ninh!"

Dạ Nghiên Tịch lập tức cảm thấy thân thiết: "Xem ra cũng đã lâu lắm rồi không gặp mặt mấy đứa đó rồi, từ sau hôn lễ của Vũ Ninh là không gặp lại."

"Đúng vậy! Vũ Ninh gả khá xa, vợ chồng Vũ Trạch lại bận việc công ty, mấy đứa trẻ các con đều phân tán hết cả, không giống như hồi nhỏ, mọi người tụ tập lại." Sở Duyệt ngẫm nghĩ, nhìn về phía vườn hoa bên cạnh như thể có thể quay lại thời đó, trong vườn có một bầy thiên sứ đáng yêu.

Dạ Nghiên Tịch cũng nhìn về phía vườn hoa, trong lòng vô cùng cảm khái, khi đó cô và Vũ Ninh, tiểu thiếu gia nhà tổng thống, một nhóm người đi theo anh Vũ Trạch nô đùa trong vườn hoa! Thật vô cùng náo nhiệt.

Phong Dạ Minh vẫn khá lạ lẫm với người thân trong gia tộc của cô, nhưng thân phận của nhà họ Cung, anh cũng rất hiểu.

"Nghiên Tịch, hai đứa định khi nào mới cưới? Đã chọn được ngày đẹp chưa?" Sở Duyệt tò mò hỏi.

Dạ Nghiên Tịch nhìn Phong Dạ Minh mỉm cười cầm tay anh: "Chúng cháu vẫn chưa chọn ngày, nhưng đợi làm xong một số việc sẽ tính!"

Trong mắt Phong Dạ Minh cũng lộ ra một niềm khao khát, nếu như bây giờ không có việc gấp trước mặt, anh thực sự muốn ngay lập tức biến cô thành vợ mình. Dạ Nghiên Tịch nói xong việc nhà, cô nghiêm túc nói: "Mợ, lần này cháu tới đây ngoài thăm mợ ra còn muốn nói với mợ một việc, liên quan tới sự an toàn của tổng thống."

"Ồ!" Ánh mắt Sở Duyệt thấp thoáng ánh sáng, sự nhạy bén đối với nguy hiểm vẫn không hề thay đổi.

"Chúng cháu phát giác ra một việc có liên quan tới sự an toàn tính mạng của tổng thống, hiện tại không có bằng chứng nhưng chúng cháu vẫn hy vọng có thể nói với mợ."

Sở Duyệt rất coi trọng sự an nguy của ông xã, sắc mặt bà trở nên nghiêm túc: "Được, cháu nói đi."

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh không hề giấu diếm, nói toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây cho bà nghe, đồng thời cũng nói cả những điều Trương Chí tỉnh dậy nói ra, cũng nhắc tới việc Đỗ Chí Kiệt gặp riêng Trương Liệt trong bữa tiệc.

Trong mắt Sở Duyệt ánh lên ánh sáng duệ trí, nếu như là người bình thường nghe thấy những thông tin kiểu này chắc chắn sẽ hoảng hốt, mất phương hướng, không biết phải làm sao.

Nhưng Sở Duyệt không phải người bình thường, bà có kinh nghiệm khi còn trẻ, cho dù là bây giờ, tư duy của bà cũng vẫn vô cùng nhạy bén, cách suy nghĩ vấn đề càng trở nên thấu đáo hơn.

Cho dù là lúc này, sự trấn tĩnh, chín trắng toát ra từ trên người bà cũng khiến người khác phải khâm phục.

"Gã Đỗ Chí Kiệt này có gan thật, dám liên kết với người khác ám sát tổng thống!"

"Phu nhân, đây chỉ là suy đoán trước mắt của chúng cháu, vẫn chưa dám kết luận." Phong Dạ Minh không dám quá tự tin.

"Mợ, mặc dù chưa có bằng chứng thực tế nhưng không thể không đề phòng, Đỗ Chí Kiệt còn dám giết cả anh em vào sinh ra tử của mình, điều đó có nghĩa rằng kế hoạch của anh ta vô cùng to lớn." Dạ Nghiên Tịch lên tiếng.

Sở Duyệt rất tin tưởng Dạ Nghiên Tịch, vì bà cũng rất tán thưởng cô, từ nhỏ huấn luyện trong quân ngũ, năng lực quan sát của cô vô cùng mạnh, bất cứ dự cảm của cô đều có thể là sự thật trong tương lai.

Sở Duyệt có một loại cảm giác, Dạ Nghiên Tịch rất giống bà hồi trẻ, quyết đoán, dũng cảm, không hề sợ hãi bất cứ việc gì.

"Bây giờ hai đứa có ý tưởng gì?" Sở Duyệt tin rằng hai người không chỉ tới báo tin, nhất định đã có cách đề phòng.

"Cháu và Dạ Minh muốn ở gần bảo vệ tổng thống, mong mợ hãy giúp chúng cháu đề xuất yêu cầu, để chúng cháu có thể trở thành vệ sĩ cá nhân của tổng thống." Dạ Nghiên Tịch nghiêm tục khẩn cầu.

Sở Duyệt ngạc nhiên nhìn cô: "Nghiên Tịch, sao có thể làm vậy được? Thân phận của cháu không cần phải làm việc này."

"Phu nhân, Nghiên Tịch thực sự không thích hợp, cháu hi vọng phu nhân có thể sắp xếp cháu tới nhận chức bên cạnh tổng thống, bảo vệ cả ngày suốt hai mươi tư giờ." Phong Dạ Minh lên tiếng, trong lời nói toát lên ý chí kiên định.

Dạ Nghiên Tịch sững sờ giây lát sau đó quay đầu nhìn anh, trong lòng tức giận, lúc này rồi mà anh vẫn muốn một mình mạo hiểm? Đẩy cô ra?

"Anh..." Dạ Nghiên Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh.

Sở Duyệt thấy bộ dạng hai người, bà có thể cảm nhận được tình yêu và sự bảo vệ của Phong Dạ Minh đối với Dạ Nghiên Tịch.

"Không được, em nhất định phải tham gia." Dạ Nghiên Tịch kiên quyết.

"Được rồi, hai đứa đừng tranh giành nữa, việc này mợ không quyết định được, phải để tổng thống tự quyết định mới được."

"Mợ, bên cạnh tổng thống cần có người đáng tin cậy, cháu nhất định sẽ toàn lực bảo vệ cậu, hãy tin cháu." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc yêu cầu.

Sở Duyệt cũng không dám quyết định, vì sao bà dám lấy thân phận của Dạ Nghiên Tịch để mạo hiểm?

"Nghiên Tịch, việc này rất quan trọng, mợ không những phải thương lượng với tổng thống còn phải thương lượng với ba mẹ cháu nữa, cháu có đồng ý để mợ nói với họ về những việc các cháu vừa nói không?"

Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu nói: "Được ạ!"

"Được rồi, hôm nay hai đứa cứ về trước đi, cùng lắm tới chiều mợ sẽ trả lời hai đứa!"

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đứng dậy, Sở Duyệt đích thân đưa họ ra ngoài, nhìn hai người trẻ tuổi kiên quyết tới vậy, Sở Duyệt đã rất vui mừng rồi.

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lái xe ra về, trên gương mặt xinh đẹp của Sở Duyệt đã không còn vẻ dịu dàng, bà nói với quản gia: "Lập tức gọi chồng tôi về nhà một chuyến."

"Vâng, thưa phu nhân."

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi vào xe, hai người đều lặng yên, cuối cùng người lên tiếng trước là Dạ Nghiên Tịch.

"Anh biết thế nào là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu không? Anh lại dám đẩy em ra?" Giọng nói của Dạ Nghiên Tịch có phần oán trách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.