Chương trước
Chương sau
"Cái gì?" Đỗ Chí Kiệt ở đầu bên kia rõ ràng là giật mình kinh ngạc, không phải vui mừng mà phần lớn là sợ hãi.

"Được, tôi tới lên." Đỗ Chí Kiệt nhanh chóng ngắt máy.

Dạ Nghiên Tịch vỗ nhẹ Phong Dạ Minh, phải làm thế này đúng là đã làm khó anh.

Phong Dạ Minh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Dạ Nghiên Tịch cũng ngồi xuống theo.

"Anh nhất định sẽ bảo vệ A Chí." Ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên kiên định.

Dạ Nghiên Tịch trong lòng cũng rất lo lắng, Trương Chí tỉnh lại, Đỗ Chí Kiệt nhất định sẽ không thể yên tâm, thậm chí anh ta có thể sẽ tìm cơ hội khác để giết Trương Chí, anh ta để Trương Chí nhập viện chẳng qua là đã xác định anh ấy không thể tỉnh lại.

Nhưng Trương Chí đã tính lại, cho dù Đỗ Chí Kiệt vẫn không biết anh ta còn có thể nói chuyện thì Đỗ Chí Kiệt cũng nhất định không cho anh ta cơ hội lên tiếng.

"Chỉ cần Trương Chí tiếp tục hôn mê, không gây phiền phức cho Đỗ Chí Kiệt, anh ta chắc sẽ giữ lại tính mạng cho anh ấy." Dạ Nghiên Tịch nhìn Phong Dạ Minh: "Chúng ta nên làm gì?"

Nếu như bây giờ vạch trần Đỗ Chí Kiệt, vậy thì kế hoạch đáng sợ đang diễn ra sau lưng anh ta sẽ không thể được đưa ra ánh sáng, thậm chí giết Đỗ Chí Kiệt, kế hoạch kia vẫn cứ đang tiến hành.

Kế hoạch có thể lôi kéo Đỗ Chí Kiệt tham gia tuyệt đối không phải kế hoạch tầm thường, trong đầu Dạ Nghiên Tịch thoáng qua một dự đoán đáng sợ.

"Vậy hãy cứ để A Chí tiếp tục hôn mê! Chí ít có thể bảo vệ tính mạng cho cậu ta!" Phong Dạ Minh nói xong, ánh mắt khẩn cầu: "Nghiên Tịch, việc này em thực hiện nhé!"

Để có thể khiến Trương Chí hôn mê, chỉ có thể dùng thuốc.

Dạ Nghiên Tịch nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy: "Được, giao cho em."

Khi Dạ Nghiên Tịch đứng lên vẫn giơ tay đặt xuống vai anh, lên tiếng một lần nữa: "Đỗ Chí Kiệt tới rồi, anh biết phải làm thế nào đấy, Dạ Minh, chúng ta tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ."

"Ừ, anh hiểu." Phong Dạ Minh bảo đảm với cô, bây giờ tâm trạng phẫn nộ của anh đã qua đi, anh nhất định phải quan tâm tới âm mưu sau lưng Đỗ Chí Kiệt.

Dạ Nghiên Tịch biến mất trong hành lang, trong phòng cấp cứu, Trương Chí vẫn đang được cấp cứu.

Mười phút sau, Đỗ Chí Kiệt chạy tới, thấy anh ta không ngừng thở dốc, rõ ràng là đã tới đây rất gấp gáp.

"A Chí sao rồi?" Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn Phong Dạ Minh chăm chú, muốn dò xét thái độ của anh.

Ánh mắt Phong Dạ Minh lúc này chỉ có lo lắng, ngoài ra không hề có tâm trạng nào khác.

"A Chí cứ nôn ra máu!"

"Cậu ta... tỉnh dậy lâu chưa?" Giọng nói của Đỗ Chí Kiệt không giấu sự căng thẳng.

Phong Dạ Minh lắc đầu: "Chưa tỉnh lại, chỉ là không ngừng nôn ra máu khi vẫn còn đang hôn mê!"

Đỗ Chí Kiệt thầm thở phào, giả bộ lo lắng đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lo lắng nhìn về phía phòng cấp cứu: "Hi vọng A Chí không sau."

Sau lưng, ánh mắt Phong Dạ Minh lạnh lùng xen kẽ phẫn nộ nhìn về phía lưng anh ta.

Đỗ Chí Kiệt cũng không dám lo lắng, quay người lại: "Sao chỉ có một mình cậu ở đây? Dạ tiểu thư đâu?"

Ánh mắt Phong Dạ Minh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Tôi bảo cô ấy đi mua chút đồ ăn rồi, buổi tối cô ấy chưa ăn gì."

Đỗ Chí Kiệt có chút hoài nghi nhìn anh, có điều quan hệ giữa Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch sứt mẻ là điều anh ta mong muốn nhìn thấy.

Dạ Nghiên Tịch không thực sự thích anh sao? Khi người anh em tốt của anh đang cấp cứu cô lại đi mua đồ ăn.

Một lát sau, Dạ Nghiên Tịch quay trở lại, cô thấy Đỗ Chí Kiệt ngồi bên cạnh Phong Dạ Minh, tâm trạng cô lo lắng bước tới.

"Dạ tiểu thư, lúc này trong bệnh viện vẫn còn gì ăn được sao?" Đỗ Chí Kiệt hỏi.

Dạ Nghiên Tịch trả lời vô cùng tự nhiên: "Không có gì ăn cả, tôi đi lấy nước."

Nói xong cô liền ngồi xuống bên cạnh Phong Dạ Minh, đưa nước trong tay cho Phong Dạ Minh ở bên cạnh, Phong Dạ Minh đón lấy, uống một hơn sau đó dịu dàng nói với cô: "Có cần về nghỉ một lát không."

Dạ Nghiên Tịch ôm cánh tay anh, lắc đầu: "Không, em đợi cùng anh."

"Dạ tiểu thư, tôi và Dạ Minh ở đây là được, cô hãy về nghỉ ngơi đi." Đỗ Chí Kiệt lên tiếng.

Dạ Nghiên Tịch lắc đầu, tì cằm xuống vai Phong Dạ Minh: "Không có anh ấy ở bên cạnh tôi sẽ không ngủ được, tôi ở lại đây!"

Đỗ Chí Kiệt ở bệnh cạnh đố kị nhìn Phong Dạ Minh, đành yên lặng không nói gì nữa.

Đèn phòng cấp cứu sáng choang.

Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn chăm chú, trong ánh mắt đó thấp thoáng vẻ lo lắng và căng thẳng, anh ta không hề hi vọng Trương Chí ở trong phòng cấp cứu sẽ tỉnh lại và được đẩy ra.

Anh ta cũng không ngờ rằng Trương Chí vẫn có thể tình lại, anh ta giữ lại một hơi thở cho Trương Chí là vì muốn nhận việc đưa Trương Chí về đây cấp cứu để có thể rời khỏi căn cứ về đây.

Bây giờ, anh ta hy vọng Trương Chí không chữa trị được.

Dạ Nghiên Tịch nắm chặt tay Phong Dạ Minh, khi cô dùng thân mình che chắn, nắm tay anh nắm chặt lại, chặt tới mức khiến tay cô đau rát, có điều cô vẫn lặng lẽ chịu đựng, cũng cảm nhận được sự đau khổ và phẫn nộ của Phong Dạ Minh.

Anh mắt cô khẽ nhìn lên vai anh, dùng ánh mắt dịu dàng để an ủi.

Cuối cùng, đèn của phòng phẫu thuật cũng tắt đi, ba người ngồi đợi lập tức đứng dậy.

Đỗ Chí Kiệt lập tức bước tới cửa, bác sĩ vừa bước ra anh ta liền hỏi vội: "Bác sĩ, cấp dưới của tôi sao rồi?"

"Bụng anh tác tích một phần máu bị thương, khi chức năng cơ thể hồi phục sẽ nôn ra, đây là việc tốt, bây giờ chúng tôi đã làm xong một số tiểu phẫu, người bệnh vẫn đang gây mê, chưa tỉnh lại được."

Dù thế nào đi nữa, mỗi câu nói của bác sĩ đều khiến ba người có mặt ở đây có những suy nghĩ của riêng mình.

Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt ánh lên sát ý, đối với anh ta, Trương Chí vẫn còn đang hôn mê là việc tốt, anh ta còn sống đúng là một việc tồi tệ.

"Nếu đã vậy, chừng nào anh ấy mới tỉnh lại?" Dạ Nghiên Tịch hỏi.

"Chắc là khoảng hai tiếng! Cũng nói không chắc, tố chất cơ thể của anh ta không tồi, có lẽ sẽ nhanh tỉnh lại thôi." Bác sĩ nói xong liền mệt mỏi nói tiếp: "Được rồi, bây giờ người bệnh đã được đưa về phòng bệnh, mọi người có thể đi thăm anh ấy.

Lúc này trợ lý bác sĩ và y tá đẩy Trương Chí vẫn còn đang hôn mê ra.

Đỗ Chí Kiệt lập tức giúp đẩy giường của Trương Chí đi về phòng.

Sau lưng, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau và đi theo.

Họ đều biết rằng tuyệt đối không thể để Trương Chí tỉnh dậy, nếu không Đỗ Chí Kiệt sẽ ra tay.

Trương Chí được đẩy về phòng bệnh, các y tá giúp anh treo bình truyền nước, sau đó nói với ba người ở bên cạnh giường: "Đợi người bệnh tỉnh lại, mọi người hãy gọi chúng tôi."

"Vâng." Dạ Nghiên Tịch gật đầu.

Đỗ Chí Kiệt lập tức quay người lại nói với Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch: "Thời gian đã muộn lắm rồi, mọi người cũng nên về thôi, nơi này cứ giao cho tôi chăm sóc là được."

"Không sao, chúng tôi ở đây cùng A Chí." Phong Dạ Minh nói.

"Dạ Minh, anh vẫn không tin tưởng tôi sao? Một mình tôi là được rồi, muộn thế này để Dạ tiểu thư ở lại bệnh viện không tiện lắm." Lời nói của Đỗ Chí Kiệt rõ ràng rất kiên quyết.

Dạ Nghiên Tịch đưa mắt nhìn Phong Dạ Minh, Phong Dạ Minh liền hiểu ý, nói với Đỗ Chí Kiệt: "Chí Kiệt, anh ra ngoài một lát, tôi có việc muốn trao đổi với anh.

Đỗ Chí Kiệt sắc mặt căng thẳng, anh nhìn Dạ Nghiên Tịch nhưng Phong Dạ Minh lại tỏ ra rất gấp gáp.

"Có việc gì vậy, nhất định phải nói bây giờ sao?" Đỗ Chí Kiệt giả bộ thản nhiên hỏi.

"Việc này rất quan trọng." Phong Dạ Minh nói xong liền quay người ra ngoài trước.

Đỗ Chí Kiệt sắc mặt phức tạp đi theo ra ngoài.

"Các anh nói chuyện! Em chăm sóc cho A Chí." Dạ Nghiên Tịch nói với họ.

Đỗ Chí Kiệt cùng Phong Dạ Minh đi tới ban công không ngời, Đỗ Chí Kiệt sắc mặt căng thẳng, ánh mắt thoáng vẻ nghiêm trọng.

"Có việc gì sao? Nhất định bây giờ phải nói?" Dạ Nghiên Tịch có chút bực bội hỏi.

Phong Dạ Minh bây giờ chỉ muốn giữ chân anh ta, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn cầu nói: "Chí Kiệt, tôi muốn nhờ anh một việc."

"Sao?" Đỗ Chí Kiệt thấy Phong Dạ Minh nhờ mình, anh ta có chút hào hứng: "Nhờ tôi việc gì?"

"Tôi muốn về lại đội." Phong Dạ Minh nói vấn đề mà Đỗ Chí Kiệt hứng thú nhất, vì Đỗ Chí Kiệt rất cao ngạo, anh ta nhất định rất muốn thấy Phong Dạ Minh nhờ vả mình.

Quả nhiên trong mắt Đỗ Chí Kiệt ánh lên nụ cười mang ý không thể nào giúp đỡ được: "Dạ Minh, anh biết là bây giờ tôi không thể cho anh về đội được, anh thực sự đã phạm lỗi rất lớn, cấp trên không tha thứ cho anh được."

Đây là điều Đỗ Chí Kiệt muốn nói với Phong Dạ Minh nhất, bây giờ anh ta có cơ hội nói ra rồi.

Trong phòng bệnh, Dạ Nghiên Tịch cầm một ống tiêm nhỏ, nhanh chóng cắm xuống tay Trương Chí, mũi kim rất nhỏ không dễ bị phát hiện.

Liều lượng thuốc cô tiêm vào không chí mạng, mà là thuốc có thành phần thuốc ngủ có thể khiến người ta hôn mê chừng hai tư tiếng đồng hồ.

Phong Dạ Minh thở dài, anh biết Dạ Nghiên Tịch chắc đã hoàn thành, anh liền nói với Đỗ Chí Kiệt: "Vậy anh cố gắng giúp tôi nhé."

Đỗ Chí Kiệt cũng phụ họa một câu: "Được, tôi sẽ cố gắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.