Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, cũng hiểu anh, anh đang gánh vác trách nhiệm và trọng trách của mình, không liên quan gì tới Đỗ Chí Kiệt, đây mới là biểu hiện của một người đàn ông thực sự.
Lúc này, họ đang đợi đèn xanh đèn đỏ, cô đưa tay chủ động ôm anh sau đó lại hôn nhẹ lên má anh: "Đừng sốt ruột, là vàng sẽ phát sáng."
Phong Dạ Minh ôm cô, tiếp tục lên tiếng cảm thán: "Ông trời đóng của anh một cách cửa, nhưng lại mở cho anh một ô cửa sổ, để anh gặp được thiên sứ."
Thiên sứ này đương nhiên là chỉ Dạ Nghiên Tịch, trong lòng Dạ Nghiên Tịch cảm thấy rất ngọt ngào, cũng đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, nếu anh không về đây chúng ta sẽ là người xa lạ trường nam đất bắc, cả đời này chỉ sợ cũng không thể gặp được nhau, sau đó anh sống cuộc sống của anh, em sống cuộc sống của em, sau cùng sẽ được mẹ em sắp xếp gặp gỡ xem mặt và kết hôn."
Phong Dạ Minh liền lo lắng nhìn cô: "Em chỉ có thể là của anh."
Dạ Nghiên Tịch bất cười: "Em đùa thôi, anh tưởng là thật sao."
Phong Dạ Minh tưởng thật, có một số việc anh chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng, như thể cô gái này từ khi sinh ra đã thuộc về anh.
"Được rồi, không đùa vậy nữa." Dạ Nghiên Tịch dỗ anh như dỗ một đứa trẻ, sau đó mới lái xe chạy về phía trước.
Phong Dạ Minh bất giác cũng cảm thấy suy nghĩ kiểu này của mình quá bá đạo, anh khẽ nhoẻn miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2690468/chuong-1475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.