Chớp mắt Dạ Nghiên Tịch đã nằm viện được hai tuần, vết thương của cô đã gần như hồi phục hoàn toàn, sáng sớm cô liền trao đổi với nữ y tá, cô muốn làm thủ tục xuất viện.
Buổi trưa, Dạ Nghiên Tịch để lại một mẩu giấy: "Tôi ra viện rồi, nói với cậu, mợ của tôi, tôi đi đây đó cho khuây khỏa."
Dạ Nghiên Tịch lái xe đi một vòng quanh thành phố sau đó về nhà tắm gội, thay một bộ đồ thoải mái, thu dọn một ba lô hành lý và ra khỏi nhà.
Mười ngày qua cô đều tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng giống như bị dao cắt, ba ngày trước cô nhận được clip ngắn mà đội trưởng Chu gọi tới, trong clip chụp được hình Phong Dạ Minh nhảy lên một chiếc tàu tới nước F, bây giờ đã điều tra được chiếc tàu đó còn hai ngày nữa sẽ cập bến.
Vì thế cô vẫn có thời gian đi gặp anh.
Trước khi Dạ Nghiên Tịch lên máy bay, cô nhận được điện thoại của mợ mình, cô mỉm cười nói một câu: "Mợ đừng lo lắng, con có thể tự chăm sóc bản thân mình."
"Nghiên Tịch, ba mẹ con từng dặn dò không cho phép con đi lại lung tung."
"Vâng! Không đi lại lung tung, con đi cho khuây khỏa thôi, tạm biệt mợ." Dạ Nghiên Tịch dứt lời liền chột dạ ngắt máy, lúc này cô đang đứng ở cửa vào sân bay quốc tế.
Dáng người cô cao ráo nhưng cũng không hề mất đi khí chất dịu dàng xinh đẹp của nữ giới, mạnh mẽ, phóng khoáng, từng hành động cử chỉ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2690401/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.