Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Phan Lê Hân đưa Nhan Lạc Y về nhà, Liễu phu nhân nhìn thấy cô thì thật sự coi cô như là con dâu vậy, bà nhìn thế nào cũng thấy yêu quý cô.

“Dì Liễu!” Nhan Lạc Y mở miệng chào bà, nói xong cô lập tức ngại ngùng nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, âm thầm dò hỏi anh.

“Phải đổi cách xưng hô rồi.” Phan Lê Hân cười xoa sau gáy cô.

Liễu phu nhân vừa hiền từ vừa trìu mến nhìn cô cười, bà nắm chặt tay cô: “Không vội, cứ thong thả.”

Nhưng Nhan Lạc Y lại ngọt ngào kêu bà một tiếng: Mẹ.”

Liễu phu nhân lập tức vui mừng khôn xiết, bà xúc động đáp lại, ngẩng đầu lên dắt cô đi: “Lạc Y, nào, đi lên lầu với mẹ.”

Phan Lê Hân biết chắc rằng nhất định mẫu thân muốn tặng cô một vài món quà, bởi mẫu thân đã sớm chuẩn bị xong xuôi hết những món quà mà bà muốn tặng cho con dâu rồi.

Ngoài chiếc vòng ra thì trong tay bà còn rất nhiều lễ vật ý nghĩa bất phàm khác.

Nhan Lạc Y hơi ngạc nhiên đi theo Liễu phu nhân lên lầu, quả nhiên Liễu phu nhân tặng cho cô vài món đồ mà bà cất giữ bao lâu nay, đều là những cái không lỗi thời như lắc tay bằng vàng, vòng tay, còn cả một đôi khuyên tai trân châu và cả khuyên nụ kim cương nữa.

Nhan Lạc Y thật sự nhận được yêu chiều mà cảm thấy hốt hoảng, cô không dám nhận lấy nhưng Liễu phu nhân cứ nhất định phải tặng cho cô.

“Đây đều là những thứ mà mẹ chuẩn bị từ rất lâu rồi, không tặng cho con thì còn tặng cho ai nữa đây? Con cầm lấy đi, sau này cùng Lê Hân xuất hiện ở những buổi tiệc quan trọng thì con sẽ cần dùng đến đấy.” Liẽu phu nhân khuyên cô.

Nhan Lạc Y cảm kích nói: “Con cảm ơn mẹ.”

“Con à, sau này đã là người một nhà rồi, đừng nói những lời khách khí như vậy nữa, mọi thứ đều là hiển nhiên.”

Sau bữa tối, Phan Lê Hân và Nhan Lạc Y về phủ tổng thống nghỉ ngơi, Liễu phu nhân lúc này mong ngóng nhất chính là một đứa cháu.

Trên đường đi về, Nhan Lạc Y nắm lấy tay của người đàn ông bên cạnh, con đường về nhà thật sự rất đẹp, cô đang ngắm cảnh thì đột nhiên vệ sĩ ngồi ở phía trên vọng lại một tiếng, hình như có chuyện gì đó xảy ra.

Tay Nhan Lạc Y ngay lập tức túm chặt lấy người đàn ông bên cạnh, Phan Lê Hân có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh an ủi nói: “Không áo đâu, chỉ là truyền tin tình hình trên đường mà thôi.”

Trong mắt của Nhan Lạc Y vẫn phảng phất sự bất an, từ sâu trong đáy lòng cô vẫn chưa buông bỏ được chuyện đó.

Phan Lê Hân thấp giọng an ủi: “Lạc Y, em đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, vết bớt trên vai em rất đẹp, anh rất thích nó.”

Tối qua, khi cô đang say ngủ thì anh đã say mê ngắm nghía rồi.

Nhan Lạc Y ngây ra một lúc: “Nếu anh không thích em có thể đi xoá.”

“Anh thích mà, em không cần cố phải xoá nó đi đâu.” Phan Lê Hân cười.

Sau khi cảm nhận được sự lo lắng của Nhan Lạc Y trong long anh cũng nghĩ đế việc sẽ bố trí một cơ hội để cô hoàn toàn có thể rũ bỏ được.

Cũng không thể để cô cứ phải nơm nớp lo sợ về chuyện này cả đời được.

Yên ổn về đến phủ tổng thống thì trái tim Nhan Lạc Y mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này đã là chín giờ ba mươi phút rồi, cô hỏi người đàn ông ở bên cạnh: “Anh còn phải đi xử lý công việc nữa không?”

Phan Lê Hân dắt tay cô đi, nhoẻn miệng cười: “Thời gian của buổi tối ngày hôm nay là dành cho em.”

Nhan Lạc Y không dám nhìn vào ánh mắt anh, cô xấu hổ dựa vào người anh.

“Anh nghĩ rồi, đợi qua năm mới xong chúng ta sẽ chọn ngày để cử hành hôn lễ.”

Nhan Lạc Y ngay lập tức căng thẳng hỏi: “Cử hành đơn giản có được không anh?”

“Em không muốn một hôn lễ long trọng sao?” Nếu cô muốn, anh sẽ tổ chức một buổi hôn lễ long trọng cho cô.

Nhan Lạc Y vội lắc lắc đầu: “Em không muốn, em chỉ muốn mời những người thân xung quanh tới đơn giản dùng một bữa cơm là được, không muốn làm gì to tát cả.”

Cô nghĩ như vậy hoàn toàn là suy nghĩ trên lập trường của anh, mỗi một cô gái đều mong muốn mặc lên người chiếc váy cưới trắng thuần khiết, tổ chức một hôn lễ náo nhiệt.

Nhưng thân phận của anh thì không phù hợp làm như vậy, anh vừa mới ngồi lên ngôi vị tổng thống, ở ngoài có biết bao nhiêu là nguy hiểm, lại còn có rất nhiều người đang nhăm nhe nhìn vào anh, cô không muốn để anh phải rơi vào vòng nguy hiểm.

Phan Lê Hân nhìn cô và anh cũng đoán ra được tâm tư suy nghĩ của cô, ánh mắt anh ánh lên tia cảm động, anh thấp giọng nói: “Được, anh sẽ nghe em, mời bạn bè thân thích đến ăn cơm, chỉ là uỷ khuất cho em quá rồi.”

Nhan Lạc Y nhoẻn miệng cười, cô lắc đầu nói: “Em không uỷ khuất gì cả! Chỉ cần có thể gả cho anh chính là việc hạnh phúc nhất trên đời này của em rồi!”

Nhan Lạc Y cũng chẳng có dã tâm gì lớn lao, kể cả sau này cô có trở thành phu nhân tổng thống thì cô cũng chỉ muốn làm người phụ nữ đứng sau anh, làm một phu nhân tổng thống khiêm nhường, đối với cô, người đàn ông này ở bên ngoài là ngài tổng thống nhưng ở nhà chỉ là chồng của cô.

Phan Lê Hân đưa tay ra ôm lấy cô, ấn cô vào lòng, có thể gặp được cô cũng là phúc ba đời của anh.

Màn đêm buông xuống, trong căn phòng ấm áp, tình ý quấn quýt.

Ba ngày sau, Nhan lạc Y nhận được điện thoại của Bạch Trân, Bạch Trân hẹn cô ra ngoài uống trà chiều nhân tiện trò chuyện về tình hình gần đây.

Khi Nhan Lạc Y nhận được điện thoại thì Phan Lê Hân đang ngồi cạnh cô, anh nghe xong cũng vô cùng tán thành việc cô đi ra ngoài.

“Em đi đi! Anh sẽ phái vệ sĩ đi theo bảo vệ em, bọn họ sẽ không làm ảnh hưởng đến em đâu, em cứ yên tâm đi gặp Bạch Trân trò chuyện.” Phan Lê Hân nói.

Nhan Lạc Y thật sự cũng rất muốn đi, dù gì có thể tâm sự với bạn bè cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Hai giờ chiều, Nhan Lạc Y ngồi lên xe của vệ sĩ, đi về địa điểm uống trà chiều mà Bạch Trân hẹn, sau khi Nhan Lạc Y tới đó thì cô nhận được điện thoại của Bạch Trân.

“Lạc Y, cậu đã tới chưa vậy?”

“Mình đến rồi, cậu đang ở trên lầu sao?”

“Ôi chết! Mình quên mất không báo với cậu, vừa rồi mình đặt chỗ ở trên lầu nhưng ở đó hết chỗ rồi, mình đặt chỗ ở quán phía trên một chút, cậu qua đó nhé! Đi bộ khoảng năm phút thôi.”

Nhan Lạc Y nghe xong liền cười nói: “Được! Mình sẽ tới ngay.”

Nhan Lạc Y quay đầu lại nhìn xe của vệ sĩ, vệ sĩ vừa mới nói muốn đi ra ngoài một chút, Nhan Lạc Y nghĩ bụng vệ sĩ nhất định không về nhanh như vậy, xem chừng cô phải đi bộ qua đó rồi. Nhan Lạc Y nhìn con đường rợp bóng cây xanh, người qua lại cũng không nhiều, phố xá sạch sẽ, đi bộ cũng vô cùng dễ chịu.

Cô liền tiến về phía trước, đi ven theo con đường, đột nhiên có một bà lão lớn tuổi đang mở sạp, bà liền gọi giật Nhan Lạc Y lại: “Tiểu thư, tiểu thư, xin dừng bước.”

Nhan Lạc Y ngạc nhiên quay đầu nhìn bà, bà lão này tóc tai bạc phơ, mặc bộ quần áo cũ kỹ trên người, Nhan Lạc Y bỗng dấy lên sự thương cảm.

“Bà ơi, bà gọi cháu sao?”

“Tiểu thư, cô xem bói không? Chỉ cần một đồng thôi.”

“Một đồng sao?” Nhan Lạc Y nhìn thấy cái bát trước mặt bà lão có mười mấy đồng tiền xu, cô biết bà lão này nhất định cần tiền nên mới phải bày sạp ra.

“Bà ơi, cháu đưa bà một trăm đồng, bà không cần phải xem bói cho cháu đâu.” Nhan Lạc Y không muốn xem bói nữa, cô cũng cảm thấy sợ rồi.

Khi cô đang cầm ví tìm tiền thì ánh mắt bà lão đột nhiên loé lên một tia sang: “Tiểu thư à, số mệnh của cô bất phàm đấy! Quả thật là số mệnh tốt trăm năm khó thấy! Phúc khí của cô lớn lắm đó!”

Nhan Lạc Y đang móc tiền ra, bỗng nhiên nghe thấy câu nói này, cô ngạc nhiên nhìn bà lão: “Bà ơi, bà đang nói cháu sao?”

Bà lão gật gật đầu, nhìn cô hỏi: “Tiểu thư à, cô có thể cho tôi xem bát tự sinh thần của cô không?”

“Không cần đâu ạ, cháu không xem bói đâu.” Nhan Lạc Y cầm tiền để vào trong bát rồi chuẩn bị đi.

Lúc này, bà lão lại cảm kích kéo cô lại: “Tiểu thư à, cô là một người tốt, ông trời cũng sẽ cho cô phúc báo, cô sinh ra đã đem theo may mắn, số mệnh thuận lợi, cô sẽ đem lại phúc cho những người xung quanh cô.”

Nhan Lạc Y ngạc nhiên nhìn bà lão, nghe bà nói những lời hoàn toàn trái ngược với lần trước, cô cảm thấy vui mừng: “Bà ơi, bà nói thật sao ạ?”

“Tiểu thư à, tôi nổi tiếng với biệt danh thần bói đấy, từ năm hai mươi tuổi tôi đã xem bói cho người khác rồi, chưa từng nói sai bao giờ, cô nói xem tôi nói đúng hay là sai?” Khuôn mặt bà lão khẳng định nói.

“Nhưng… Lúc trước cháu cũng có xem bói ở chỗ khác, ông thầy bói đó nói cháu…nói mệnh của cháu không tốt.” Nội tâm Nhan Lạc Y vẫn có chấp niệm này nên lúc này cô muốn chứng minh thêm một lần nữa.

“Tên nào dám nói mệnh của cô không tốt chứ, hắn nhất định là giang hồ bịp bợm, tiểu thư à, cô có mệnh tướng phú quý hiếm gặp, cô cũng là người mà cả khuôn mặt lẫn trái tim đều nhân từ, tâm địa ôn hoà, lại hiểu cảm ân, phúc báo vô hạn đó! Ngữ khí của bà lão vô cùng khẳng định, tựa như lời bà ta nói ra nhất định sẽ linh nghiệm vậy.

Trong lòng Nhan Lạc Y cảm thấy vô cùng xúc động, cô đưa tay ra ôm lấy vai nói: “Ở chỗ này của cháu có một vết bớt, liệu có liên quan gì không?”

“Con à, vết bớt và số mệnh của con không hề liên quan đến nhau, cũng không liên quan tới vận số của con, con không cần phải quan tâm đến những cái này.” Bà lão hiền từ trìu mến giải thích.

Trong tim Nhan Lạc Y lập tức cảm thấy yên lòng, những suy nghĩ mà cô cứ luôn nơm nớp lo sợ đều đã tan biến.

“Cháu cảm ơn bà, cháu phải đi đây.” Nhan Lạc Y nói xong liền cười nhìn bà cảm ơn rồi rảo bước đi tới chỗ gặp Bạch Trân.

Ở cách đó không xa, bên trong một chiếc xe, Tần Chính đang báo cáo tình hình: “Các hạ, đã sắp xếp được người gặp mặt với Nhan tiểu thư rồi.”

“Được, không xảy ra sơ hở gì chứ!”

“Không ạ! Nhan tiểu thư đã hoàn toàn tin tưởng, trông tâm trạng của cô ấy lúc này rất tốt.”

Phan Lê Hân lúc này ở trong văn phòng mới thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì tốt rồi, có thể để cô triệt để quên đi những lời bói toán lúc trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.