Chương trước
Chương sau
Bạch Trân đối mặt với người đàn ông cực kỳ tôn quý trước mắt, vẫn có chút căng thẳng, cô nuốt một miếng nước bọt, bước tới gần anh hơn: “Ngài phó tổng thống, tôi biết tình cảm của ngài đối với Lạc Y là thật lòng, tôi muốn nói, trong lòng Lạc Y cũng rất yêu ngài, ngài đừng rời bỏ cậu ấy.”

Gương mặt anh tuấn của Phan Lê Hân hơi ngơ ngác, anh không hề ngắt lời Bạch Trân, mà là đang mong đợi cô tiếp tục nói.

Bạch Trân cũng rất muốn nói hết tất cả mọi chuyện ngay lập tức, nhưng mà, cô không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng, trong đầu cô nghĩ tới chuyện xem bói lần trước.

“Ngài phó tổng thống, có một chuyện, tôi nhất định phải nói với anh. Có một lần tôi và Lạc Y đi xem bói, thầy bói kia nói, Lạc Y là một người phụ nữ không may, còn nói người bên cạnh cậu ấy đều sẽ rời khỏi cậu ấy, cảnh đời của Lạc Y bi thương, cho nên, cậu ấy tin, tin lời của thầy bói, nghĩ rằng người cậu ấy yêu đều sẽ vì cậu ấy mà gặp phải tai họa.”

Suy nghĩ của Phan Lê Hân vô cùng nhạy cảm, nghe tới đây, trái tim anh đã hóa cứng, đầu óc anh trống rỗng, đồng thời, cũng hiểu được sự xa cách của Nhan Lạc Y trong khoảng thời gian này với anh, nói với anh những lời đó.

Cô là tin lời thầy bói, rời xa anh sao?

Bạch Trân cũng lo lắng mình nói như vậy Phan Lê Hân sẽ nghe không hiểu, cô vội vàng nói: “Tóm lại, tôi biết Lạc Y yêu ngài, cậu ấy rất rất yêu ngài, cậu ấy cũng không nỡ tổn thương ngài như vậy, nhưng lại sợ liên lụy ngài, cậu ấy không thể không rời xa ngài.”

Phan Lê Hân đã hiểu rồi, rất hiểu, anh cảm kích gật đầu với Bạch Trân: “Cảm ơn cô Bạch, tôi hiểu rồi.”

Bạch Trân không khỏi mừng rỡ, nói với anh: “Lạc Y đang ở trong hoa viên, ngài có muốn tới tìm cậu ấy không?”

Phan Lê Hân tất nhiên phải đi, anh hận không thể tới bên cạnh cô ngay tức khắc, nói với cô, anh không tin những thứ này, cô không phải là người không may mắn, cô là người phụ nữ anh yêu nhất đời này.

“Nếu như cô Bạch phải đi, các anh phái người đưa cô ấy đi trước.” Phan Lê Hân dặn dò bảo vệ một câu, anh sải bước nhanh về phía đại sảnh, Bạch Trân nhìn bóng lưng anh, cô không khỏi căng thẳng cắn cắn môi, thật hy vọng Lạc Y biết rồi sẽ không trách cô lắm miệng.

Nhan Lạc Y đang đứng trong hoa viên chờ Bạch Trân quay lại, bây giờ cô cũng không vội phải đi đâu cả, tất cả thời gian của cô đều rất nhiều, cho nên, chờ dưới nắng ấm, cô cũng rất vui.

Cô ngồi trên chiếc ghế mà có thể phơi nắng, tay chống cằm, đang nhìn nhân viên hồi sức xung quanh, ở trong bệnh viện mới biết, tài sản lớn nhất trên đời này đó chính là có được một cơ thể khỏe mạnh.

Ánh mắt Nhan Lạc Y đang đờ ra, đột nhiên khóe mắt cảm giác được có người đang bước nhanh về phía cô, Nhan Lạc Y uể oải liếc mắt qua, khi ánh mắt tập trung trên người đàn ông này, cô lập tức bị dọa đến phát sợ.

Sao lại là anh ấy?

Lúc nãy Bạch Trân nói nhìn thấy anh ở đây, không ngờ anh lại ở đây thật, Nhan Lạc Y lập tức khẩn trương đứng lên, đón tiếp anh.

“Anh Lê Hân.” Nhan Lạc Y nhướng mày cười, chào hỏi tự nhiên.

Ánh mắt Phan Lê Hân sâu thẳm, nhìn nụ cười tươi đẹp tự nhiên, trái tim anh quặn đau, anh duỗi cánh tay rắn chắc, giây kế tiếp, anh liền kéo cô gái đang tươi cười ôm chặt vào lòng.

Khuôn mặt Nhan Lạc Y chạm vào bộ ngực rắn chắc của anh, với một cơ thể ấm áp và hơi thở tươi mát, khiến đầu óc cô trực tiếp trống rỗng mấy giây, cứ thế, dưới đám đông đại sảnh lớn như vậy, bị anh ôm chặt vào lòng như thế, gương mặt thanh tú của cô lại ửng đỏ.

Cô giơ tay thử đẩy anh ra: “Anh Lê Hân...”

Phan Lê Hân đột nhiên có chút tức giận, anh buông tay, chớp mắt, thấp giọng chất vấn: “Có phải muốn nói, em chỉ có tình cảm anh em với anh không? Chúng ta không được như thế?”

Nhan Lạc Y chớp chớp mắt, gật đầu: “Nếu anh đã biết, vậy mong anh chú ý một chút được không?”

Đáy mắt Phan Lê Hân hiện lên vẻ phiền muộn, nếu như Bạch Trân không nói với anh chân tướng sự việc, có phải là cô vẫn lấy tình cảm anh em để cự tuyệt anh không?

Nghĩ tới câu nói này làm anh tổn thương mấy ngày, lúc này anh phải tức giận thật rồi. Hai tay Phan Lê Hân giữ chặt lấy bờ vai mỏng manh của Nhan Lạc Y, khuôn mặt anh tuấn của anh sát vào cô, Nhan Lạc Y còn tưởng rằng anh sẽ hôn tới, lập tức sợ đến ngửa đầu về phía sau.

Phan Lê Hân nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô, nét mặt anh lại vô cùng nghiêm túc, giọng nói chắc chắn: “Nhan Lạc Y, anh không muốn có tình cảm anh em với em, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh.”

Hả!

Nhan Lạc Y trực tiếp kinh sợ rồi, người đàn ông này nói gì vậy?

Nhan Lạc Y vẫn chưa biết Bạch Trân đã nói sự thật cho anh rồi, cô hoảng hốt trợn mắt lên, lắc đầu: “Không được, không thể nào!”

Phan Lê Hân chớp mắt liên tục, buông cô ra, để cô diễn tiếp.

“Vì sao không thể?”

“Không thể chính là không thể! Em... em chỉ có thình cảm anh em với anh.” Nhan Lạc Y rời anh vài bước, hốt hoảng chớp mắt nói dối.

Trong ánh mắt Phan Lê Hân không hề có vẻ đau đớn, ngược lại còn có chút thú vị, anh vòng tay, trên cao nhìn xuống cô: “Nếu anh khăng khăng muốn ở bên em thì sao?”

Nhan Lạc Y bị dọa hết hồn, người đàn ông này không phải vẫn luôn rất nói lý lẽ và tôn trọng người khác sao? Sao anh có thể làm khó cô như vậy chứ?

Cô nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải phản bác những lời này của anh như thế nào.

Ánh mắt đùa giỡn của Phan Lê Hân biến mất, anh giơ tay nắm lấy tay cô: “Chúng ta tìm một nơi nói chuyện tử tế.”

“Nói cái gì? Chúng ta không có chuyện gì để nói cả.” Nhan Lạc Y bị anh ngang ngược giữ chặt cổ tay, kéo về phía một chiếc thang máy.

Nhan Lạc Y nhìn thấy dọc đường có cô y tá đang nhìn họ che miệng cười, cô không khỏi xấu hổ bước theo kịp anh, người đàn ông này sao đột nhiên lại ngang ngược như vậy chứ? Nhưng cô không có cách nào, chỉ có thể bước kịp anh, cứ thế bị kéo vào cửa sau của một phòng nghỉ ngơi.

Nhan Lạc Y bước vào, cửa phía sau liền bị người đàn ông đóng chặt lại.

Cô sợ hết hồn, xoay người, người đàn ông đã ép tới, Nhan Lạc Y lùi về sau một bước, nhưng lại không biết đằng sau có một thùng rác, chân sau của cô đá phải, sợ hết hồn.

Mà lúc này, cánh tay của người đàn ông lại lần nữa vươn tới, ôm cô vào lòng, trái tim Nhan Lạc Y đập loạn nhịp, mạch suy nghĩ cũng loạn cả rồi.

Trong đầu, tất cả đều là hơi thở của người đàn ông này tới gần, ngang ngược mà mạnh mẽ.

Phan Lê Hân ôm lấy eo cô, dìu cô ngồi xuống ghế sô pha, gương mặt thanh tú của Nhan Lạc Y ửng đỏ nhìn người đàn ông bên cạnh, cô tâm hoảng ý loạn nói: “Em… em phải đi rồi, bạn em đang đợi em.”

“Anh có lời muốn nói với em.” Phan Lê Hân nắm chặt tay cô, không cho cô đứng lên.

Nhan Lạc Y quay đầu, đụng phải ánh mắt sâu xa khó lường của người đàn ông, cô không khỏi căng thẳng trong lòng, không phải cô đã nói rõ với anh rồi sao? Tại sao anh vẫn không để cô đi?

“Không được, bạn em sẽ sốt ruột.” Nhan Lạc Y vùng ra.

“Bạn em chắc là đã đi rồi, người của anh sẽ đưa cô ấy đi.” Phan Lê Hân để cho cô yên tâm.

Nhan Lạc Y kinh ngạc, sao Bạch Trân lại ở cùng với người của anh chứ? Cô có một dự cảm chẳng lành trong lòng, chẳng lẽ… không đâu, A Trân đã hứa với cô rồi. “Thầy bói nào? Em đã tốt nghiệp đại học rồi, vẫn còn tư tưởng phong kiến mê tín?” Phan Lê Hân trầm giọng mà mang theo ý trách cứ để hỏi.

Đầu óc Nhan Lạc Y nổ tung, một mảnh trống rỗng, quả nhiên, A Trân đã nói với anh ấy rồi sao? Trong lòng Nhan Lạc Y không khỏi cay đắng, cô không hề trách Bạch Trân, chỉ là để anh ấy biết chuyện này rồi, còn bảo vệ anh ấy như thế nào đây?

Nhan Lạc Y như thể rút hết hơi sức toàn thân, cô ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Bạch Trân nói với anh đúng không?”

“Cô ấy là có lòng tốt, cô ấy muốn cả hai ta đều không bị tổn thương.” Phan Lê Hân nói xong, trong ánh mắt mang vẻ đau khổ, nặng nề thở dài một hơi: “Em có biết mấy ngày này anh vượt qua như thế nào không? Không có em, thế giới của anh sẽ mất đi màu sắc.”

Khóe mắt Nhan Lạc Y tràn nước mắt, cô nức nở nói: “Nhưng mà… nhưng em là một người không may mắn, em…”

Cô còn chưa nói xong, đã bị một vòng tay dày rộng ôm lấy, chiếc cằm gợi cảm của người đàn ông chống lên trán cô, khàn giọng phản bác: “Em không phải, em là người phụ nữ Phan Lê Hân thích, sự ra đi của người thân em chỉ là ngoài ý muốn, không có bất kỳ quan hệ nào với em.”

Những đau khổ mấy ngày này của Nhan Lạc Y, ngay lúc này, không thể nào kiềm chế được nữa, cô vùi vào lòng anh, nước mắt cứ thế rơi như mưa.

Phan Lê Hân vuốt mái tóc dài của cô, coi như vật báu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc: “Lạc Y, anh muốn em vứt bỏ hết những suy nghĩ không tốt đó, những lời đó căn bản đều là nói vô căn cứ, anh muốn em ở bên cạnh anh, đời này không đi đâu cả.”

Nhan Lạc Y nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là giọng nói trầm ấm của anh, không còn muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.