Chương trước
Chương sau
Tại dinh Tổng thống, Phan Lê Hân bận rộn đến bảy rưỡi tối, khi anh nhấc chiếc đồng hồ lên và liếc nhìn nó, anh lập tức lấy điện thoại di động và gọi điện thoại cho Nhan Lạc Y.

“A lô!” đầu dây biên kia Nhan Lạc Y ấn nghe.

“Em đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Nhan Lạc Y trả lời.

Phan Lê Hân nghe thấy bên cô có chút ồn ào, anh vội hỏi, “Em đang ở đâu vậy? ”

“Em đang ở Siêu thị...” Nhan Lạc Y đã nói dối, cô lúc này đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay.

Ngay trước khi cô vừa nói xong, tiếng loa phát thanh của nhân viên sân bay, thông tin thúc giục lên máy bay, Nhan Lạc Y ngay lập tức giật mình, vội muốn bịt vào míc nói của điện thoại, liền vội nói, “Thôi em không nói chuyện nữa, em cúp máy đây.”

Khi Nhan Lạc Y cúp điện thoại, người đàn ông bên đó đã nghe được loa thông báo ở sân bay qua míc điện thoại, cặp mắt của Phan Lê Hân nghiền chặt, cô ấy đang ở Sân bay?

Phan Lê Hân thần sắc có chút kinh ngạc, cô ấy tại sao lại ở sân bay? Anh lập tức ấn gọi điện thoại cho Tần Chính, căn dặn một câu, “Kiểm tra xem Nhan Lạc Y có phải đặt vé máy bay đi nước ngoài không, đi hãng nào, thời gian khi nào.”

Lúc này Nhan Lạc Y đang xếp hàng để soát vé lên máy bay, máy bay của cô, sau ba mươi phút nữa thì bắt đầu cất cánh.

Nhan Lạc Y có chút căng thẳng cầm vào cánh tay, cô không chắc liệu Phan Lê Hân có nghe thấy loa thông báo ở sân bay hay không, có lẽ anh ta không nghe thấy nó!

Nghĩ xong, cô đã lo lắng sẽ nhận tiếp một cuộc gọi từ anh ta, trong đầu cô nghĩ lấy điện thoại tắt nguồn.

Tần Chính bên đó ngay lập tức báo cáo thông tin đã tìm thấy số chuyến bay của Nhan Lạc Y và thời gian cất cánh. Tại thời điểm này, chuyến bay quốc tế đang làm thủ tục kiểm tra. Hơi thở của Phan Lê Hân hơi gấp rút, cô ấy tại sao đột nhiên lại xuất ngoại vậy?

Phan Lê Hân một lần nữa mở điện thoại gọi vào điện thoại của Nhan Lạc Y, nhưng hiển thị đã tắt máy..

Trong lòng Phan Lê Hân thật sự có chút lo lắng, đột nhiên anh ta có một cảm giác không yên tâm, cảm giác Nhan Lạc Y có việc gì đó giấu diếm anh, hoặc là cô ấy có tâm tư gì khác.

“Tần Chính, liên lạc cho tôi công ty của chuyến bay bên đó, chặn lại Nhan Lạc Y trước rồi tính.” Phan Lê Hân nhìn Tần Chính nói, “Hoặc là, để tôi nói chuyện qua điện thoại với cô ấy.”

Tần Chính ngẩn người, “Dạ vâng, tôi sẽ lập tức liên hệ với sân bay bên đó, để anh và Nhan Lạc Y nói chuyện qua điện thoại! máy bay cất cánh chỉ còn cách có hai mươi phút.”

“Ừ! ” Phan Lê Hân đứng lên, tâm trí anh hơi hỗn loạn, trong đầu anh đang nghĩ về lý do nguyên nhân tại sao Nhan Lạc Y đột nhiên rời đi.

Anh ta có thể xử lý các sự việc phức tạp của quốc gia, nhưng anh ta trong lúc này, không thể đoán được người phụ nữ nhỏ bé này đang nghĩ gì vào lúc này.

Tần Chính ngay lập tức tìm thấy cách nhanh nhất, kết nối một cuộc gọi điện thoại với một tiếp viên hàng không, và để cho tiếp viên hàng không cầm điện thoại đem đến cho Nhan Lạc Y nghe.

Tiếp viên hàng không lập tức kiểm tra vị trí của Nhan Lạc Y, cô ta cầm điện thoại qua đó, lúc này Nhan Lạc Y vừa mới ngồi xuống, cô ấy đang tựa cằm ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chào cô, xin cô hãy nghe điện thoại.” Tiếp viên hàng không cầm điện thoại đưa cho cô ấy.

Nhan Lạc Y liếc nhìn ngẩn ra, nhìn người cầm điện thoại đến, cô ấy cũng thấy kỳ lạ không biết ai gọi điện tìm cô, cô có chút lờ mờ nghe điện thoại, “A lô.”

“Là anh! Tại sao em không nghe điện thoại của anh.” Đoạn đó, giọng nam trầm thấp hấp dẫn lộ ra vẻ lo âu trách móc.

Đầu của Nhan Lạc Y choáng váng, nhưng cô quên rằng người đàn ông này là Phó Tổng thống của quốc gia! quyền lực của anh ấy rất lớn, có thể nói ở cái quốc gia này không có gì là không thể.

Nhan Lạc Y vẫn chưa nghĩ đến việc làm thế nào để đối mặt với anh, vào lúc này nghe giọng nói của anh, cô bối rối một vài giây, sau đó mỉm cười nói, “Em không muốn làm phiền anh, vì vậy em đã đặt vé trước, em đã liên lạc với em trai của em rồi, cậu ta sẽ đến sân bay đón, anh không cần phải lo lắng.”

“Lạc Y, em có phải có chuyện gì giấu diếm anh đúng không? ” Phan Lê Hân không phải là một người hồ đồ, anh ta đã phát giác được rồi.

Nhan Lạc Y không nghĩ đến sẽ nói sự thật, bởi vì cô ấy nói ra, anh ta chắc chắn sẽ không tin, cô ấy phủ nhận nói, “Không có gì ạ! ”

“Bất kể là vấn đề gì, đều có thể nói cho anh mà.” Trong sự giọng nói trầm thấp của Phan Lê Hân, nó như một lời khẩn cầu.

Khoang mắt của Nhan Lạc Y đỏ lên, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ và không biết phải nói với anh ta như thế nào.

“Lạc Y, nói cho anh biết, có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra.” Giọng nói của Phan Lê Hân dịu dàng truyền đi.

Nhan Lạc Y đột nhiên nhắm mắt lại và quay sang một phía nói “Anh Lê Hân, em xin lỗi, em không thể ở bên anh nữa.”

Câu nói này, làm cho người đàn ông đứng trước cửa sổ văn phòng của Tổng thống, tim như cứng lại, và gần như bị sốc trong vài giây, sau đó anh lại lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

“Em có thể cho anh biết tại sao không?”

Giọng của anh vẫn dịu dàng như vậy.

Nhan Lạc Y ở khoảnh khắc đó đã khóc lên một tiếng, “Tóm lại, em không thể ở bên anh nữa, anh Lê Hân, cảm ơn anh trong thời gian vừa qua đã chăm sóc em, cũng cảm ơn anh đã giúp em tìm được thân phận của mình, cả đời này em luôn cảm kích anh, xin anh hãy quên em đi được không?”

Nói xong, Nhan Lạc Y đã bấm tắt cuộc gọi và đưa nó lại cho tiếp viên hàng không, tiếp viên hàng không nhìn thấy cô ta nghe xong điện thoại và đã nhận lại điện thoại mỉm cười với cô ta rời đi.

Nhan Lạc Y đột nhiên không thể khống chế được bản thân, khuôn mặt úp vào lòng bàn tay, và nước mắt chảy ra từ những ngón tay cô.

Mà trước cửa sổ phủ Tổng thống, một người đàn ông mảnh khảnh cao to, một tay nắm chặt điện thoại, cau mày thặt chặt, từ từ nâng lòng bàn tay lên, giữ chặt vị trí trái tim.

Hơi thở của Phan Lê Hân rối loạn bất thường, anh nghĩ không ra, tại sao đột nhiên Nhan Lạc Y lại nói những lời nói đó ra.

Lẽ nào những thời gian ngọt ngào mà họ có, chỉ là anh ta tình nguyện một phía thôi sao?

Phan Lê Hân ngay lập tức nghĩ đến cái gì đó, anh ta bước đi ra văn phòng làm việc, đẩy cửa phòng làm việc của Tần Chính, mệnh lệnh một tiếng lớn, “Lập tức yêu cầu máy bay của Lạc Y dừng cất cánh.”

Tần Chính nghe xong bị giật mình, nhưng anh ta cũng lập tức làm theo chỉ lệnh của anh ta, anh ta lập tức kết nối điện thoại, nhưng mà, nhận được thông tin, chiếc máy bay của Nhan Lạc Y, đang chạy trên đường băng, đã chuẩn bị cất cánh.

“Thưa ngài, máy bay của Nhan tiểu thư đang trên đường băng rồi, lập tức cất cánh rồi, ngài quyết định muốn dừng lại không?”

Phan Lê Hân đột nhiên thở dài cay đắng, “Thôi, không cần đâu.”

Tần Chính nhìn vào linh hồn như bị mất của Phan Lê Hân, ông ta không thể không ngạc nhiên, Nhan tiểu thư đã làm tổn thương trái tim của ngài sao?

Phan Lê Hân suy nghĩ trong vài giây và ra lệnh. “Tần Chính, bố trí một vài người ra nước ngoài để bảo vệ cô ấy.”

“Thưa ngài, ngài không sao chứ! ” Tần Chính lo lắng hỏi một câu.

Phan Lê Hân quay người và rời đi, chưa trả lời câu hỏi đó.

Chiếc máy bay cuối cùng cũng thắng lợi cất cánh, khuôn mặt của Nhan Lạc Y luôn chôn trong lòng bàn tay, bên cạnh cô là một người con gái trẻ biết cô đang khóc, đã đưa cho cô chiếc khăn giấy.

Nhan Lạc Y lấy nó lau nước mắt của mình và nhìn qua lại cảm kích nói, “Cảm ơn.”

“Chị à, chị chia tay với người yêu đúng không!” người con gái trẻ tuổi nhìn thôi cũng biết là người có kinh nghiệm, cô ta cũng cảm thấy Nhan Lạc Y khóc như này, nhất định là bị người yêu đá rồi.

Nhan Lạc Y nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải.”

Nhưng người con gái trẻ tuổi đó cảm thấy rằng cô đang khóc vì người đàn ông, cô ta an ủi một câu, “Đừng lo! Người tiếp theo chị gặp sẽ tốt hơn.”

Nhan Lạc Y vẫn biết ơn cô ta nói, “Cảm ơn.”

Khi chiếc máy bay ổn định trong những đám mây dưới bóng đêm, đầu của Nhan Lạc Y trống rỗng một lúc, và cô giống như một người lính đảo ngũ.

Phan Lê Hân đang ngồi trong văn phòng, anh ta không làm gì cả, chỉ ngồi đó trong mười mấy phút, ánh mắt của anh lóe sáng, anh đang nghĩ về mọi cuộc gặp gỡ và từng câu nói với Nhan Lạc Y.

Anh thực sự không thể tìm thấy điều gì bất thường, cô ấy nói lý do việc chia tay, cuối cùng, anh ta cười khổ một tiếng, lẽ nào anh ta đã làm cho cô ta áp lực quá lớn chăng? Hay là, anh ta căn bản không phải dạng người mà cô ta thích?

Sự khác biệt tuổi tác có phải cũng là lý do ở đây, anh lớn hơn cô chín tuổi, và họ đã hình thành một khoảng cách giữa hai thế hệ.

Phan Lê Hân nheo mắt nhắm mắt làm ngơ, suy nghĩ về mối quan hệ này, anh đã áp đặt cho cô, anh lần đầu tiên tiết lộ ý định của mình, anh đã ép cô phải đeo chiếc vòng tay đó, nhưng không chú ý đến, cô có tình nguyện đón nhận nó hay không.

Trong tình yêu, nếu bất kỳ bên nào cảm thấy áp lực, thì cảm giác sẽ trở nên nặng nề, trở thành như một cái còng, hoặc một cái lồng.

Lẽ nào tình cảm của anh ta, trong lòng cô ta, là một cái còng nặng nề sao?

Cho nên, đây là lý do tại sao cô ấy rời đi? Cô ấy muốn có tình yêu khác sao?

Phan Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, và trái tim anh đau nhức và đau đớn, cuối cùng anh cũng được nếm thử thế nào gọi là nỗi đau của sự mất mát.

Trước đây, anh ta chưa từng được thử sự ngọt ngào của tình yêu, nên sẽ không cảm giác được tình cảm nó quan trọng như thế nào, cảm thấy cuộc đời của anh ta, có sự nghiệp là được, nhưng khi thưởng thức sự hạnh phúc khi yêu một ngườI, mới phát hiện mùi vị của trái tim đau, cũng cảm thấy rất khó chịu.

“Lạc Y, nếu em muốn theo đuổi hạnh phúc tốt hơn, anh sẽ không ngăn em lại, và càng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em.” Phan Lê Hân thì thầm.

Khi anh ta đứng dậy, anh ta cảm thấy lồng ngực đau nhói, anh ta nghĩ đó là sự đau đớn của vết thương, nhưng mà, khi anh ta giơ tay ra sờ lên, mới phát hiện vị trí đau là trái tim.

Anh ta lại một lần nữa bất lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.