Ánh mắt của Cung Vũ Trạch bất giác quay lại nhìn, đôi mắt nhíu lại, hành vi của hai người đàn ông này rất khả nghi.
“Mình đi về chỗ đậu xe.”
Do lúc này họ đang ven theo con đường ít người trượt tuyết, cho nên xung quanh dường như không còn người nữa, ánh mắt của Cung Vũ Trạch trở nên cảnh giác, anh dắt Quý An Ninh đi.
Hiện giờ, hai người đàn ông trước mặt lập tức tản ra, bao vây họ cách đó ba mét, trong mắt của chúng, đây chẳng qua là một cặp tình nhân không có sức phòng bị nào cả.
Cho nên, chúng cảm thấy lần này có thể làm tốt phi vụ.
“Tụi bây muốn làm gì?” Cung Vũ Trạch bảo vệ Quý An Ninh về phía sau, trầm giọng quát.
“Tụi tao nhìn trúng chiếc đồng hồ trên tay của mày, biết điều thì, nhanh nhanh nộp nó cho tụi tao, nếu không, tụi bây sẽ gặp xui xẻo đấy.” Hai người đàn ông khoanh tay lại, dường như nắm chắc phần thắng.
Quý An Ninh giật mình nhảy cẫng, không ngờ gặp phải kẻ cướp giữa thanh thiên bạch nhật, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của Cung Vũ Trạch, “Mình đừng đôi co với bọn họ, mình chạy lẹ đi!”
Quý An Ninh tất nhiên không muốn gây sự, cô chỉ hi vọng trở về an toàn.
Cung Vũ Trạch biết, chạy không phải là cách tốt nhất, và, anh không thể để Quý An Ninh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vả lại, anh chả hề sợ hai người đàn ông trước mặt, trừ khi bọn chúng có súng, nhưng mà, nếu như có súng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2689705/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.