Trong thư phòng của phủ tổng thống, Sở Duyệt đang ngồi đọc sách rất thư thái, không có những tháng ngày chém chém giết giết, cô yêu thêm cuộc sống yên bình, nhẹ nhàng này, hàng ngày chờ mong anh về nhà, tiễn anh đi làm, cô có chờ đợi, mong ngóng.
Cuộc sống thế này khiến linh hồn cô an định, có chốn trở về, đây chính là cuộc sống mà cô mong đợi từ lâu.
Mười một rưỡi, Tịch Phong Hàn cùng Chiến Tây Dương và Sở Nhan tiến vào, thính giác của Sở Duyệt rất nhạy bén, cô lập tức bước ra từ thư phòng của lầu hai.
Nhìn ba người vừa mới bước vào, cô mỉm cười đi xuống: "Chị, Tây Dương, mọi người tới rồi sao?"
Chiến Tây Dương nhìn cô mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn một việc anh chưa làm, đó chính là anh vẫn chưa dám nói với Lăng Hi việc này, thực sự không muốn đả kích người anh em của mình.
"Hôm nay Tây Dương và chị em ăn cơm ở đây!" Tịch Phong Hàn lên tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Sở Nhan và Chiến Tây Dương đứng bên đều cảm thấy thâm tình vô hình của họ, vừa hay ánh mắt hai người cùng chạm vào nhau, Sở Nhan mỉm cười, Chiến Dương Tây tâm hồn xao xuyến, anh không thể kháng cự được nụ cười của cô.
"Anh cũng nên suy nghĩ cho những kẻ FA như chúng em chứ!" Chiến Tây Dương kháng nghị.
Tịch Phong Hàn quay đầu nhìn anh, Sở Duyệt thì bật cười, Sở Nhan cũng cảm thấy chỉ có Chiến Tây Dương dám hống hách trước mặt Tịch Phong Hàn, người thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/2688945/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.